An Nam  , thấy mái tóc vàng chói lọi từ trong màn sương dày đặc bước tới.
Du Thần?
Cô nhíu mày, trở tay định đóng cổng .
"Ấy, đừng đóng, đừng đóng!"
Du Thần đang  chậm rãi bỗng chuyển sang chạy,  kịp thời túm lấy mép cổng  khi nó đóng .
Anh thở phào,  rạng rỡ với An Nam: "An tiểu thư,  gặp mặt !"
An Nam  bàn tay  đang bám  cổng, trắng nõn, thon dài, khớp xương rõ ràng, từng móng tay đều  cắt tỉa cẩn thận,  để  chút viền trắng nào.
Nhìn lên  , cũng sạch sẽ,  dính bụi bẩn, còn thoang thoảng mùi nước giặt, rõ ràng là mặc quần áo  mới giặt xong.
Thời tận thế mà còn chú trọng như , chắc chắn là   bệnh sạch sẽ.
An Nam lạnh lùng  với : "Có chuyện gì ?"
Cô chỉ  ngoài tiễn Sở Bội Bội,  đeo khẩu trang phòng độc, nên   lãng phí thời gian ở đây.
Du Thần  hì hì đẩy cổng mở rộng hơn. Anh   đeo một chiếc khẩu trang che nửa mặt, giọng   chút khó chịu:
"Cũng   gì quan trọng, chỉ là đến thăm hàng xóm thôi.  thấy cô nhiều khách ghê..."
Vừa ,  nhíu mày  bàn tay đang bám  cổng: "Cái cổng mới ... cô lấy ở   thế?"
Du Thần tặc lưỡi,  quá!
Vân Vũ
Người  đây là khu biệt thự xa hoa nhất Lâm Bắc thì  ,     tưởng xuyên  về thập niên 70-80.
An Nam  bàn tay   đặt  cổng, cong môi : "Được tặng đấy."
"Tặng?" Du Thần khó hiểu: "Tặng từ ai?"
An Nam: "Bang Sói Lang  chứ?"
Du Thần nghĩ một lúc: "Là cái băng nhóm xâm nhập khu biệt thự mấy hôm ?"
An Nam "Ừ" một tiếng, tiếp tục : "Trong bang phái đó  một nơi chuyên để an ủi đàn ông trong bang..."
"A?!" Du Thần la lên, tay như  điện giật, nhanh chóng rụt  khỏi cổng. Sau đó vội vàng lấy từ trong túi quần  một gói khăn ướt diệt khuẩn, tỉ mỉ lau tay.
An Nam    với vẻ mặt như  c.h.ặ.t t.a.y , cảm thấy buồn .
Người  quả nhiên  bệnh sạch sẽ. Khoảng cách từ biệt thự  2 đến biệt thự  1 gần như , thế mà còn mang theo khăn ướt diệt khuẩn.
"An Nam! Sao cô  thể mang một thứ dơ bẩn như thế về nhà?? Mà  còn  nữa chứ!"
An Nam lườm   một cái: "Liên quan gì đến ?"
Đây là cái cổng, chức năng lớn nhất của nó là chống  kẻ thù, bảo vệ ngôi nhà. Chỉ cần chắc chắn và bền bỉ là đủ.
Dù  thì An Nam  kiêng kỵ gì. Hơn nữa, cái cổng    diệt khuẩn  nhiều  , tính an  chắc chắn là   vấn đề.
 Du Thần thì khác. Anh   bệnh sạch sẽ, chạm  cái cổng  còn khó chịu hơn  giết.
Tiếng hét chói tai của Du Thần nhanh chóng thu hút Cố Chi Dữ và Phú Quý.
Phú Quý   ấn tượng  với Du Thần, thấy   là bắt đầu gầm gừ cảnh cáo.
Cố Chi Dữ kéo An Nam  lòng,  Du Thần trầm giọng hỏi: "Tiểu Du tổng  chuyện gì ?"
Du Thần bĩu môi, vứt miếng khăn ướt  vò nát: "Không  gì, chỉ là đến trò chuyện với hai  thôi."
Lời  là hướng về Cố Chi Dữ, nhưng mắt  liếc về phía An Nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/chuong-403-toi-den-de-dao-tuong-nha-anh.html.]
Cố Chi Dữ nhận thấy ánh mắt của  ,  nghiêng  về phía , che gần nửa  An Nam .
"Xin , hôm nay chúng    thời gian. Tiểu Du tổng  trò chuyện thì tìm  khác ."
Nói xong,  định đóng cửa.
Du Thần  một  chống  cổng,  phản ứng , vội vàng bỏ tay ,  cuống cuồng lấy thêm một miếng khăn ướt khác lau tay.
Vừa lau  : "Là ba , ông  bảo  đến tìm  để bàn một  việc."
Nói xong,    chán ghét  cái cổng: "Chúng   nhà  chuyện , đừng  ở đây."
Cố Chi Dữ vẫn  như thần gác cổng: "Bàn chuyện gì?"
Du Thần "chậc" một tiếng  vẻ thiếu kiên nhẫn. Cái  họ Cố  thật khó đối phó!
"Chính là vụ xâm nhập  , ông già nhà   coi trọng. Ông  bảo  đến bàn với ,   khu biệt thự của chúng  nên áp dụng phương thức nào để phòng vệ  hơn."
Thấy Cố Chi Dữ vẫn như thần gác cổng,    : "Thế nào, mặt mũi của    cho, mặt mũi của ông Du  cũng  cho ?"
Phú Quý  đeo khẩu trang, cảm xúc ít nhiều  màn sương khuếch đại. Thấy tên tóc vàng đáng ghét  cứ chai mặt ở đây  chịu , nó nhe răng định lao lên cắn  .
Cố Chi Dữ nhẹ nhàng vỗ lưng con ch.ó để trấn an,  định  gì với Du Thần, đột nhiên  thấy tiếng la từ đằng xa: "Tiểu Du tổng!"
Mấy  ngẩng đầu , thấy một bóng dáng mảnh mai nhanh chóng bước tới từ trong sương mù.
Du Thần nhíu mày: "Đường Khỉ Vân,  cô  đến đây?"
Đường Khỉ Vân     gọi "Tiểu Vân" nữa, mà gọi hẳn tên,  vị tổ tông   vui .
Trong lòng thầm mắng,   cô  đến! Nếu   ông Du tổng  lệnh, cô mới    khỏi nhà, chạy đến nơi sương mù nguy hiểm !
Vừa   đường , cô luôn lo lắng  kẻ  nào đó đột nhiên lao  từ trong sương mù, g.i.ế.c c.h.ế.t cô.
Nếu  cũng sẽ  đến muộn hơn Du Thần lâu như .
Cô nhanh chóng giải thích: "Là Du tổng bảo  đến tìm . Ông    về ngay, đừng... , đừng  bừa."
Cố Chi Dữ ở phía đối diện nhướng mày, vạch trần Du Thần: "Không    ông Du tổng bảo  đến ? Sao trông  vẻ   thế nhỉ?"
Du Thần  ngượng.
Anh  đương nhiên  dối, lẽ nào   thẳng "  trúng vị hôn thê của ,  đến đào tường nhà "  ?
Vậy thì     đừng hòng đến gần biệt thự  1 nữa.
Hai ngày  khi về nhà,   suy  nghĩ ,   cũng cảm thấy một kho báu như Bà Vương Hoa, nên cố gắng lừa về nhà  .
Cô  nuôi ba con sủng thú chiến đấu,     ưng ý, còn cả những loại vũ khí hạng nặng ... Đường Khỉ Vân  cố gắng bồi dưỡng thế nào cũng  khó để đạt  trình độ như cô .
Trừ phi tìm đường tắt...
Du Thần liếc  An Nam lạnh như băng sương, bất kể thế nào,  vẫn  cố gắng một chút.
Vì ,  mặt dày tiến  gần: "Quả thật   ý của ông cụ, nhưng  thực sự cảm thấy chúng  nên   với   chuyện đàng hoàng. Mọi  đều là bạn bè mà! Sống gần  như ,   vẫn  nương tựa lẫn ..."
Chưa kịp để   hết lời, An Nam  nắm chặt cánh cổng, vẻ mặt xa lánh:
"Có chuyện thì  ở đây, trong nhà  tiện."
Vì chuyện nuôi thú cưng, cô    thích Du Thần chuyên  thí nghiệm động vật . Cứ cảm thấy   nguy hiểm một cách khó hiểu.
Theo động tác của cô , đối diện Du Thần đột nhiên cảm thấy  mắt lóe lên. Anh chớp mắt,  thẳng tay An Nam đang ấn lên cánh cổng,  thể tin  : "Ngôi  Vĩnh Lạc?!"
An Nam  giọng  bất ngờ của   cho giật , theo ánh mắt   xuống chiếc nhẫn kim cương  tay .
Cô   chút khó hiểu hỏi Cố Chi Dữ bên cạnh: "Anh    thế?"