Thanh Thành Bang là một bang phái  thành lập  cuối thời kỳ cực nóng, gần như  chiêu mộ  tất cả những thanh niên trai tráng mạnh mẽ nhất ở Thanh Thành. Nổi tiếng lẫy lừng, uy phong lẫm liệt, độc quyền tất cả tài nguyên sinh tồn ở Thanh Thành.
Những  sống sót bình thường nếu  sống ở Thanh Thành, bắt buộc  nương tựa  Thanh Thành Bang.
Khác với các bang phái thông thường, bang phái    nơi tụ tập cố định, mà  chia thành ba đường khẩu, mỗi đường khẩu quản lý một khu vực riêng, độc lập.
Tuy nhiên, ba đường khẩu   cực kỳ hòa thuận, đoàn kết.
Tên ông chủ nam  với vẻ mặt rạng rỡ: "Các cô từ nơi khác đến  thể  , Thanh Thành chúng   đây   nhiều  nước ngoài, nhưng đều   địa phương chúng  đuổi .
Lũ  nước ngoài    từ lúc nào,  liên kết với ,  về Thanh Thành để tranh giành vật tư. Gần mấy trăm ! Thằng nhóc cầm đầu còn  súng,  lợi hại lắm!
Chúng nó nhắm  đường khẩu yếu nhất của Thanh Thành Bang, cho rằng   ít , vị trí  ở ngoại ô, sẽ dễ bắt nạt.
Không ngờ Thanh Thành Bang đoàn kết một lòng, hai đường khẩu khác nhanh chóng đến viện trợ. Đánh  lên, căn bản là  cần mạng! Rất nhanh  đánh đuổi lũ  nước ngoài ! Sau đó bọn chúng  dám đến gây sự nữa."
An Nam ,   đang kể chuyện của  Phúc và những  nước ngoài đó.
Trước đó cô còn tưởng  Phúc và mặt rỗ dẫn những  nước ngoài đó đóng quân  núi, chỉ là  giữ kho hàng vật tư.
Hóa  họ cũng từng cố gắng  thành để sinh sống. Nghĩ  cũng , trong tình huống thiên tai thất thường, quả thật  thích hợp để sống ngoài trời  núi trong thời gian dài.
Cô cắt ngang lời ông chủ: "Ông    nước ngoài  s.ú.n.g ,   thua?"
Ông chủ nam đầy ẩn ý liếc  khẩu s.ú.n.g  tay cô: "Thanh Thành Bang  tài giỏi xuất hiện lớp lớp,   cứ  s.ú.n.g là  thể đánh  thắng đó,   gì thì ."
An Nam    lạnh: "Ông đang ám chỉ ?"
Ông chủ lập tức cúi lưng: "Đâu dám! Chẳng qua là đang  chuyện Thanh Thành Bang thôi mà!"
An Nam hừ lạnh một tiếng: "Tiếp tục."
Ông chủ nam hắng giọng: "Tóm , đó là một bang phái  lợi hại. Người bản địa chúng   ai dám chọc  họ. Bình thường trong cuộc sống cần thứ gì, cũng đều  tìm họ để mua."
An Nam nhướng mày: "Họ còn bán hàng ?"
Ông chủ gật đầu: "Giá cả hàng hóa đều do họ quy định, đường dây mua bán cũng chỉ  thể thông qua họ. Nếu lén lút giao dịch,  phát hiện, hậu quả  nghiêm trọng."
An Nam gật đầu, trầm tư.
Thanh Thành Bang  khác với những bang phái mà cô từng . Bang phái thông thường chỉ lo chuyện nội bộ, đối ngoại hoặc là  liên quan, hoặc là  nhà cướp của.
Loại như họ, cái gì cũng  quản, chẳng khác nào một đảng cầm quyền bá quyền.
Cô đánh giá đĩa thịt kho  bàn: "Thịt  các  mua ở Thanh Thành Bang?"
Ông chủ gật đầu: " ."
An Nam: "Cụ thể ở ?"
Ông chủ: "Không xa, cách đây chỉ  ba năm phút  bộ.  bây giờ bên ngoài đang  bão tuyết, thật sự  thể  .   mất gần một tiếng mới mang thịt về ."
Nói xong,  trừng mắt  Phương Dao Dao và Hạ Chí: "Còn  hai cô nhóc   hỏng hết."
An Nam dùng s.ú.n.g gõ  đầu : "Có còn nhân tính ? Ông ăn thịt bạn trai  , còn trách    hỏng cơm của ông?"
Ông chủ  cô gõ một cái, ôm đầu, khí thế yếu : " nào  đó là... Dù   cũng bỏ tiền chính thức  mua!  cũng oan mà!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/chuong-441.html.]
Vân Vũ
Nói xong,  còn đổ vấy cho An Nam:
"Chẳng  cô  bạn trai cô thích ăn thịt kho tương ! Bà vợ   lòng , thương các cô   hưởng phúc lợi  cơm ăn, cố ý bảo   mua về để  cho các cô ăn."
An Nam trừng mắt  : "Có cần   nghìn ân vạn tạ cúi lạy ông một cái ?"
Rõ ràng là  mưu đồ khác, nhưng   cứ như là đại thiện nhân cảm động trời đất .
Ông chủ "hắc hắc"  hai tiếng: "Thế thì  cần..."
An Nam  vẻ mặt  nham nhở đáng ghét của ,  chút buồn nôn, lùi   một chút,  tiếp tục hỏi:
"Bang chủ Thanh Thành Bang  lai lịch gì?"
Ông chủ và bà chủ liếc  .
Bà chủ vẫn im lặng nãy giờ mở miệng: "Chúng  cũng  . Hắn   bí ẩn,  bao giờ công khai lộ diện,  chuyện đối ngoại từ  đến nay đều chỉ  ba vị đường chủ phụ trách."
An Nam  chằm chằm hai vợ chồng: "Nghe giọng điệu của các , dường như  hiểu  và tin phục Thanh Thành Bang?"
Bà chủ sững sờ một lát,  đó  gượng gạo: "Sao  thế..."
An Nam quan sát vẻ mặt họ: "Các   nghĩ,  thịt  là của Thẩm Ngạo ?"
Bà chủ  chút khó chịu với cách  chuyện mang tính tra hỏi của cô: "   ,  thịt  dù   của Thẩm Ngạo  , cũng  liên quan đến vợ chồng chúng ."
Ông chủ bên cạnh cũng : " ! Biết     lung tung, đắc tội  của Thanh Thành Bang, nên mới ..."
Chưa đợi   xong, Hạ Chí đột nhiên trợn mắt  dậy, chạy  bếp, cầm lấy d.a.o phay,  định xông  ngoài.
Miệng cô   ngừng lẩm bẩm: "Thanh Thành Bang! Thanh Thành Bang!"
Phương Dao Dao hoảng sợ, cũng trấn tĩnh , vội vàng nhào tới ôm lấy eo cô : "Hè Hè! Cậu điên  ? Không  !"
Hạ Chí bi phẫn hô lên một tiếng: "Cậu đừng cản tớ, tớ   báo thù cho Thẩm Ngạo!"
Bà chủ bên cạnh thấy thế, cũng vội vàng chạy tới ngăn cô : "Em đừng kích động! Thanh Thành Bang  đông thế mạnh,   một cô gái như em  thể gây sự !"
Mắt Hạ Chí đỏ hoe: " họ  hại c.h.ế.t Thẩm Ngạo! Còn đem ... đem ..."
Nói đến nửa chừng, cô    nổi nữa.
Thẩm Ngạo dù  cũng là bạn trai cô  yêu  nhiều năm, mấy năm nay họ   sinh  tử,  chỉ  tình yêu mà còn  tình đồng đội.
Cô  thể chấp nhận  đột nhiên  lòng đổi , cũng  thể chấp nhận hai  từ nay mỗi  một ngả, nhưng   cũng  thể chấp nhận     xẻo ,  bưng lên bàn ăn như gia súc!
Đặc biệt là cô  mới ăn  nhiều...
Nghĩ đến đây, Hạ Chí  nôn khan vài cái,  đó thở hổn hển  dậy,   đến Thanh Thành Bang báo thù cho Thẩm Ngạo.
Phương Dao Dao thì ở một bên giữ chặt cô ,  cho cô  .
"Nguy hiểm quá Hè Hè! Cậu  thể !"
Ông chủ nam  họ giống hai  điên ở đó kéo qua kéo ,  chút thiếu kiên nhẫn "Sách" một tiếng:
"Ai   đó  đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm Ngạo, mặc kệ  sống  chết, đều  liên quan đến ?"