Ông chủ nam đang sững sờ trợn mắt há hốc mồm vội vàng trong tiếng hét của vợ mà xông tới, cố gắng ngăn cản Cố Chi Dữ đang  đòn.
"Dừng tay! Mau dừng tay! Các  điên  ?!"
An Nam cũng mặc kệ   sốt ruột  , vẫn với vẻ mặt đầy ủy khuất  bên cạnh  phiền, liên tục  với bà chủ mặt  đánh méo:
"Cô rốt cuộc  mị lực gì,     đánh  dừng tay?"
"Nói! Có  cô liếc mắt đưa tình với  ? Hay cho  uống thứ thuốc mê nào?"
"Ti tiện! Vô sỉ! Dám câu dẫn  đến mức đ.ấ.m đá cô túi bụi!"
Bà chủ   đánh,    mắng,  đau  tức,  sắp ngất xỉu đến nơi.
Ông chủ nam đau lòng  thôi vẫn luôn cố gắng đỡ lấy nắm đ.ấ.m của Cố Chi Dữ:
"Anh bạn,  chuyện gì thì  chuyện đàng hoàng! Thu hồi... tình yêu mãnh liệt của  , đây  nó là vợ của !"
   chiều cao, sức lực,  thủ đều  bằng Cố Chi Dữ, chỉ  khí thế vô dụng,  mới nắm  cánh tay đối phương,   hất bay.
Cố Chi Dữ cũng  dừng tay. Anh hiểu rõ,  trừng trị hai  , chỉ cần đơn phương đánh bà chủ là .
Nhìn vẻ mặt đau lòng của ông chủ nam là , đánh   cô , đau ở trong tim .  là nhất tiễn song điêu.
Thế là trong tiếng lồng tiếng của An Nam,  trực tiếp coi bà chủ tiệm đen  như một bao cát, luyện tập bài thể dục chiến đấu.
Khẩu hiệu của vợ  ngừng, nắm đ.ấ.m của  cũng  ngừng.
Cho đến khi An Nam   cửa sổ, thấy  đến lúc rời , mới im lặng, từ ba lô tìm  một chai nước để uống.
Cố Chi Dữ cũng dừng động tác , nhận nước An Nam đưa, cũng bổ sung chút năng lượng.
Tâm trạng của cặp đôi nhỏ đều  . Chỉ khổ bà chủ, mũi sụp, mặt méo, đầy mặt máu, cả  xương cốt dường như đều gãy rời.
Ông chủ nam  Cố Chi Dữ hất ngã lúc nãy, cuối cùng cũng tìm  cơ hội, lồm cồm bò dậy, túm lấy vợ  mặt mũi bầm dập, nức nở hỏi:
"Bảo bối! Em  ?! Có  ?!"
Bà chủ rúc  lòng , tủi   lớn.
Cô  từ  đến nay  từng ấm ức như !
Cách yêu biến thái  của đối phương quá mãnh liệt! Cô  vô phúc để nhận!
Cố Chi Dữ thấy cô   thảm thiết,  bên cạnh  cảm xúc c.h.é.m thêm một nhát:
"Không hiểu , cái tâm  đánh cô, căn bản  kiềm chế ."
Làm bà chủ sợ hãi trốn thẳng   lưng ông chủ nam: "Lùi ! Lùi !    chồng ! Xin hãy tránh xa  !"
Hóa  cô  cũng     chồng?
Vậy mà còn dùng cổ cho   Thẩm Ngạo?
Cố Chi Dữ  thèm để ý đến  phụ nữ đáng  đánh  nữa,  đầu  An Nam: "Đi ?"
An Nam gật đầu: "Đi."
Không  khi nào bão tuyết sẽ  rơi, họ  rời  nhanh chóng.
Bà chủ đang che mặt  đột nhiên  sức lực, hét lên: "Các  cứ thế  mà  ?"
Cố Chi Dữ  đầu  cô . Ý gì? Bị đánh  đủ ?
Bà chủ đối diện với mắt ,  chút sợ hãi rụt cổ , giọng yếu  nhiều: "Các    thể  như ..."
Cố Chi Dữ nhướng mày: "Không  cô   tránh xa cô  ?"
Trong lòng bà chủ  một vạn con ngựa phi qua. Hắn    lời đến !
Cô  bảo  tránh xa, nhưng   cô gái nhỏ xinh   rời ! Nếu cả hai cứ thế mà , thì cô  đúng là  mất vợ  thiệt quân.
Chẳng những uổng phí một đống cổ đồng tâm,  trâu  ngựa hầu hạ họ,  sắc mặt của họ, còn uổng công ăn một trận đòn!
Huống hồ cô  bây giờ   đánh vỡ tướng, cần  bắt lấy cô gái nhỏ xinh  , dùng mỹ nhân cổ hút lấy vẻ  của cô mới !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/chuong-449-dam-da-tui-bui.html.]
Bà chủ tự nhủ  bình tĩnh. Mặc dù cách thể hiện tình yêu của    trai   chút khó chấp nhận, nhưng tình yêu của  đối với cô   khi trúng cổ là thật sự.
Bây giờ chỉ  thể lợi dụng , tạm thời giữ họ .
Vân Vũ
Thế là cô  vội vàng bày  một vẻ mặt " xanh", tủi   một câu: "Các    mà  hết, chỉ còn  hai chúng , cô đơn lắm..."
An Nam   sững sờ, mở miệng hỏi: "Hạ Chí và Phương Dao Dao    ?"
Bà chủ gật đầu: "Họ  tuyết ngừng là  luôn."
An Nam   gì thêm, thầm nghĩ Hạ Chí  hành động cũng nhanh thật,   là .
Sau đó  đầu  về phía Cố Chi Dữ: "Chúng  cũng  nhanh thôi."
Không đợi Cố Chi Dữ  gì, vợ chồng đối diện  cuống lên.
Ông chủ nam cố gắng bày  vẻ mặt hiểu chuyện: "Các   ở hai đêm, mới một đêm mà   ,   mệt ?"
An Nam nhướng mày: "Ồ! Không ngờ  cũng  lương thiện,   trả  tiền cho ."
Cô dừng , đầy ẩn ý : " còn tưởng chỗ  của các  là tiệm đen cơ."
Ông chủ vẻ mặt  hổ: " khi nào  sẽ trả  tiền..."
An Nam liếc mắt trắng: "Vậy   nhiều lời vô nghĩa thế  gì? Tránh , chó   chắn đường! Tiền thuê phòng dư  một đêm coi như thưởng cho ."
Bị đối xử như con chó, ông chủ nam lập tức sắc mặt tái mét: "Cô! Cô!"
"Cô" nửa ngày, huyết áp tăng cao  ít,  chẳng   câu nào phản bác.
Hắn  quen với việc dùng cổ trùng để khống chế  một cách dễ dàng, thật sự mà đánh , thì đánh  , mà mắng cũng  .
Bà chủ  để ý đến hai  họ, mà tiếp tục liếc mắt đưa tình  Cố Chi Dữ: "Anh thật sự  cứ thế  mà rời  ?"
Cố Chi Dữ nhăn mày: "Mắt cô co giật ?"
Bà chủ: ...
Người đàn ông   bằng gỗ ? Chẳng   ánh mắt gì cả?
Cô   định tiếp tục phát động thế công, thì  Cố Chi Dữ : "Lại  đánh cô."
Bà chủ như lâm đại địch, đột nhiên lùi  vài bước.
Kế mỹ nhân  chẳng  tác dụng gì!
Người đàn ông  hễ rung động là đánh , ai thích ai  đó chịu tội!
Cô  nhíu mày, quyết định trực tiếp  tay, mạnh mẽ dùng mỹ nhân cổ lên An Nam.
"Chồng! Giữ con nhỏ đó !"
Sau đó  lệnh cho Cố Chi Dữ: "Anh! Giúp  cướp s.ú.n.g của cô !"
Bản  thì chuẩn  chạy lên lầu lấy mỹ nhân cổ.
Chỉ cần đưa mỹ nhân cổ  tai cô ,  lấy một giọt m.á.u đầu ngón tay, là  thể cướp  tuổi xuân và vẻ  của cô !
Chỉ với nhan sắc của con nhóc điên ,   cô   lỗ!
 kế hoạch thì đầy đặn, thực tế   khô khan.
Ông chồng cô  thì ngoan ngoãn  lời, xông lên giữ , nhưng    trai     theo lời cô , ngược  đá bay ông chồng cô !
Bà chủ ngây  tại chỗ.
Cô  vô thức lẩm bẩm: "Anh,      lời ..."
An Nam bên cạnh dùng ánh mắt như  kẻ tâm thần mà  cô : "Người đàn ông của , tại    lời chị?"
Bà chủ  thèm để ý đến cô, mà  chằm chằm Cố Chi Dữ,  buông tha mà chỉ huy:
"Nghe thấy ?  bảo  cướp vũ khí của cô !!"
Đáp  cô  là một cú đ.ấ.m "yêu" của Cố Chi Dữ.