“Lai Phúc!! Thỏ Gia!! Nửa đêm nửa hôm các ngươi  ngủ   gì ?!”
Căn phòng bên cạnh truyền đến từng trận tiếng gà gáy: “Ha ha ha! Ha ha ha!”
An Nam nhíu mày đáp: “Ngươi  trêu chọc nó, nó  thể đánh ngươi ?”
Thỏ Gia tính cách  trọng nhất, cũng  chủ động gây gổ với  khác.
Lai Phúc: “Gạc gạc gạc gạc!”
An Nam: “Ít  dối !  còn lạ gì ngươi?”
Lúc , con Phú Quý ở phòng khác cũng hóng hớt: “Gâu gâu! Gâu gâu gâu!”
An Nam nhíu mày: “Có chuyện của mày ? Câm miệng! Đừng  gào!”
Sau đó hét lớn một tiếng: “Ba đứa ! Tất cả mau  ngủ cho ! Không   bất kỳ tiếng động nào! Nếu  một chút động tĩnh, tất cả nhịn đói ba ngày!”
Thế giới khôi phục bình tĩnh.
Cố Chi Dữ bên cạnh nãy giờ  hiểu gì: …
Hắn trong căn nhà  thật sự   cảm giác tham gia .
Vì thế  vươn tay, ôm An Nam  lòng: “Ngày mai bắt đầu,  cũng uống nước suối linh thiêng.”
An Nam trợn trắng mắt: “Anh cũng  chê ồn ào.”
Cô hối hận c·hết khi uống thứ nước . Không những  thu hoạch  năng lực ngự thú, ngược  mỗi ngày   bắt  Phú Quý và các thú cưng cãi   ngừng.
Trước  ngôn ngữ  thông thì còn đỡ, chỉ cần  uống nước suối linh thiêng, sẽ   hiểu chúng nó  gì, giờ thì ngược , uống ba tháng nước suối xong, mặc dù  uống nước cũng  thể hiểu  tiếng động vật, dù  cũng   trọng tài cho chúng nó.
À,  đúng, là  bà tám tổ dân phố. Mỗi ngày giải quyết tranh chấp và mâu thuẫn cho chúng nó.
Cố Chi Dữ cong môi: “Công việc    giao cho .”
Thái độ  kiên quyết: “Các em liên lạc bằng ngôn ngữ, còn  thì  hiểu,   cảm giác tham gia  trong gia đình .”
An Nam  chút cạn lời bĩu môi: “Tùy .”
Còn   vội vã  tìm tội chịu?
Vậy cũng . Sau  danh hiệu “bà tám tổ dân phố” cứ giao  cho Cố Chi Dữ, cô  bao giờ  phán quan gia đình nữa.
Lăn lộn lâu như , giờ  gần 1 giờ sáng.
Bên cạnh    yên tĩnh. An Nam đắp chăn cẩn thận: “Ngủ ! Muộn .”
Cố Chi Dữ “Ừm” một tiếng: “Ngủ ngon.”
Mơ mơ màng màng sắp ngủ, An Nam  đột nhiên mở mắt: “Không đúng!”
Cố Chi Dữ  cô  giật , cũng mở to mắt theo: “Sao ?”
An Nam cau mày: “Nếu Đường Khỉ Vân thu dọn đồ đạc về Du gia,  tại   trả phòng thuê?”
Hai nhân viên công tác đó lặp  lặp  ba , hỏi về việc gia hạn hợp đồng,  thể thấy Đường Khỉ Vân chắc chắn  trả phòng.
Và  hàng xóm 602  cuối cùng  thấy cô   động tĩnh là ba tháng  - nếu cô  thật sự  rời  từ ba tháng , thì căn phòng  cô  cũng chỉ ở hơn nửa năm.
Nửa năm tiền thuê còn ,  bỏ là bỏ ?
Cảm giác  khả thi lắm…
Cố Chi Dữ trầm tư một lát: “Có lẽ Du gia giàu …”
An Nam lắc đầu: “Nếu là ,   trả phòng ?”
Cố Chi Dữ nghĩ nghĩ: “Có.”
Trả phòng thuê, cũng   là chuyện phiền toái gì, đến sảnh  việc  thủ tục là ,  cần thiết vứt  nửa năm tiền thuê.
An Nam  đồng tình: “ !”
Du gia  hào phóng, còn  thể hào phóng hơn hai  họ hiện tại ?
Càng là   tiền, càng  trân trọng tiền bạc. Đây là mạt thế,   đều  ngại vất vả tìm kiếm vật tư, nào  chuyện vì tiết kiệm sức lực mà vứt  vật tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/chuong-722-co-tong-va-co-thai-thai-den.html.]
Huống hồ, Du gia từ lâu  đó,  bắt đầu bán  phỉ thúy gia truyền để lấy tiền mặt, còn  cô thu mua.
Hiện tại vật tư chắc hẳn càng thêm căng thẳng mới đúng.
An Nam trầm tư : “   cảm thấy Tiểu Đường là vội vã rời  nhỉ? Đến tiền thuê nhà cũng  kịp lo trả.”
Cố Chi Dữ ôm lấy cô: “Được , đừng nghĩ nữa. Ngày mai đến Du gia tìm hiểu là  thôi. Ngủ .”
An Nam lên tiếng: “Được. Ngủ ngon.”
Ngày hôm .
Cố Chi Dữ và An Nam thức dậy,  là giữa trưa.
Hôm qua thực sự nghỉ ngơi quá muộn, hai  khó   một giấc ngủ nướng.
Vừa mở cửa phòng ngủ, liền đối diện với ba con thú nhỏ đang xếp hàng  với ánh mắt oán niệm.
An Nam giật : “Sofa lớn như , các ngươi chen chúc  cửa  gì??”
Ba con thú nhỏ đồng thanh: “Đói!”
An Nam dở  dở : “Chờ, lấy đồ ăn cho các ngươi.”
Đồng hồ sinh học của động vật thật thần kỳ, tối hôm  rõ ràng thức khuya, hôm  vẫn  thể dậy đúng giờ.
Chúng nó sáng sớm  tỉnh,   ăn sáng, đói bụng chờ đến trưa, chả  là mặt đầy oán niệm !
An Nam từ  gian tìm chút đồ ăn sẵn, còn đặc biệt  phong phú một chút, coi như bồi thường.
Sau đó cùng Cố Chi Dữ cùng  rửa mặt, ăn cơm, mới  nhanh  chậm mà xuất phát  Du gia.
Ra cửa  là một giờ chiều.
Thời gian  chọn  . Mặc kệ đối phương là một ngày ba bữa  hai bữa, lúc  đều  xem như giờ ăn.
Mạt thế, “ăn cơm”  trở thành một chuyện riêng tư,  thể đại khái  trộm  lượng vật tư dự trữ của một gia đình.
Vân Vũ
Vì  đến nhà  khác  đúng giờ cơm,  chỉ là vấn đề lễ nghĩa  th·iên t·ai, mà là điều tối kỵ nhất khi   trộm lượng lương thực và sự riêng tư của  khác.
An Nam để ba con thú nhỏ  ở nhà, để tránh  Du Thần, cái tên thích  thí nghiệm  thấy, mà nảy sinh ý nghĩ  nên .
Dựa theo địa chỉ mà Du lão gia tử  cho, hai  mới  đến tầng 5,   một hàng rào sắt ngăn .
Xem  hai tầng   đều là lãnh địa riêng của Du gia.
An Nam  thấy  chuông cửa  thiết  gì tương tự, đành  lấy  cây dùi ba cạnh, “đương đương đương” đập  hàng rào sắt.
Gõ vài cái, tầng 5   phản ứng, nhưng  ở căn 401  lầu  vội vàng mở cửa, chạy lên.
An Nam  thấy tiếng bước chân phía ,  đầu ,  thấy hai  đàn ông, một  cầm dao, một  cầm súng, chạy chậm lên lầu.
Cô lập tức cẩn thận đề phòng, Cố Chi Dữ bên cạnh cũng rút súng.
Hai    thấy rõ mặt An Nam và Cố Chi Dữ,  buông phòng , thu  v·ũ kh·í trong tay.
“Cố Tổng!”
Cố Chi Dữ  quen  họ, nhưng họ hiển nhiên là nhận  .
Hai  đó chính là bảo tiêu của Du gia: “Cố Tổng, Cố Thái Thái, hai  khỏe chứ!”
“Du Tổng  dặn dò, nếu Cố Tổng và Cố Thái Thái đến, cứ cho . Mãi mà vẫn  thấy hai  đến,   suýt nữa  nhận …”
Người dẫn đầu  khách khí  chuyện,  vội vàng lấy chìa khóa mở cửa.
Hàng rào sắt nhanh chóng  mở . Hai bảo tiêu dẫn An Nam và Cố Chi Dữ  đến  cửa căn 501. Lần    dùng chìa khóa, chỉ gõ cửa:
“Du Tổng, Thái Thái,  là Lưu Kiện! Cố Tổng và Cố Thái Thái đến !”
Không lâu , cửa căn 501 mở , Du Thế Hồng vẻ mặt kinh ngạc:
“Sao hai  đột nhiên đến ? Thật là khách quý hiếm  mà! Mời !”
Cố Chi Dữ  khách sáo với ông : “Lão gia tử  đặc biệt để  địa chỉ cho chúng ,   thể  đến thăm?”
Nói ,  dẫn An Nam trực tiếp  phòng.