Ông  ,  Du Thần  bực bội:
“Sau  ngươi chỉ việc chăm sóc Tráng Tráng cho , thành thật mà sống là . Đồ trong nhà đủ cho ngươi ăn đến c·hết,  cần động chút tâm tư nào khác nữa.”
Du Thần im lặng một lát, hỏi: “Chuyện  ở khu biệt thự, ông   xong với họ ?”
Du lão gia tử gật đầu: “Vốn định khi Tráng Tráng dễ chăm hơn một chút, dành thời gian qua đó tìm họ, ai ngờ họ  tự tìm đến cửa. Cũng , đỡ cho chúng    một chuyến.”
Du Thần há miệng,  định  gì nữa,  đột nhiên truyền đến tiếng  của Du Cẩu Tráng.
Hai cha con đồng thời thở dài: “Đi thôi, xem đứa trẻ    nữa.”
Đứa trẻ  là một con quỷ tinh nghịch, mỗi ngày đều  trạng thái bất thường, thật sự khó chăm. Không những một khắc  rời  , còn  cần vài  cùng dỗ.
Vương   nó là một em bé  nhu cầu cao. Hơn nữa còn khó chăm hơn em bé nhu cầu cao bình thường.
Bên , An Nam bước  khỏi khu chung cư, khẽ thở dài.
Cố Chi Dữ nắm tay cô: “Sao ?”
“Cũng   Đường Khỉ Vân  chạy  .” An Nam  chút áy náy: “ đừng vì những lời của , mà hại một cô gái vô tội.”
Thật  Du gia  xem là một chỗ dựa . Ít nhất  thể bảo vệ cô  sống lâu một cách an .
Cố Chi Dữ hỏi cô: “Nếu là em, em  nguyện ý ở  Du gia ?”
An Nam  hề nghĩ ngợi đáp: “Không .”
Cố Chi Dữ vẻ mặt “    ”  tiếp:
“Cô  tuy  lợi hại bằng em, nhưng cũng là   cốt khí.”
Nếu  cũng sẽ  kiên trì phá thai, hơn nữa  khi Du gia bày tỏ thái độ, vẫn quyết định rời .
An Nam nghĩ nghĩ: “Cũng đúng.”
Sau đó  : “Ngày mai chúng   tìm Mã Cường Tráng, bảo  phái  theo dõi Du gia một thời gian.”
Cố Chi Dữ: “Em sợ Du gia giam lỏng cô  ở nơi khác?”
An Nam “Ừm” một tiếng: “Nếu là , sớm muộn gì cũng sẽ lộ  dấu vết. Trước hết cứ theo dõi xem .”
Cố Chi Dữ gật đầu: “Được.”
Không ngờ  mới đạt thành thỏa thuận với Mã Cường Tráng, nhanh như    chỗ cần dùng đến .
Hai   xong, liền chuẩn  rời .
Lúc , đối diện  đến hai  đàn ông che kín mít, dường như   cánh cửa khu chung cư mà họ  bước .
An Nam  nghiêng , nhường đường cho họ.
Hai  đó  đột nhiên dừng , một trong  họ còn chào hỏi cô.
“An tiểu thư! Là cô ?!”
An Nam sững sờ. Ai ?
Người đàn ông khác bên cạnh cũng lên tiếng: “ là An tiểu thư! Thật là trùng hợp!”
Nói , hai  đều kéo khăn quàng cổ che nửa mặt xuống.
An Nam lúc  mới nhận  họ: “Tưởng… Tưởng Thiên, Tưởng Vệ Minh?”
Là  em nhà họ Tưởng   ăn với cô vài  ,   còn cố ý đến biệt thự  1 để thể hiện thiện chí.
Anh em nhà họ Tưởng bất ngờ gặp An Nam, hiển nhiên là  vui: “ , là chúng ! An tiểu thư,  lâu  gặp! Cô khỏe ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/chuong-728-tinh-co-gap-anh-em-nha-ho-tuong.html.]
An Nam mỉm   chuyện: “Khá . Vẫn  cảm ơn các   giúp bạn  mua nhà  đó.”
Trước đó, chị Bội Bội và Triệu Bình An mua nhà, cô  giới thiệu  em nhà họ Tưởng  cùng,  chỉ giá cả thấp hơn nhiều, vị trí cũng chọn  .
Giờ gặp , hai  em  tuy gầy   ít, nhưng cũng  đến mức gầy trơ xương, sắc mặt vẫn ,  thể thấy cuộc sống vẫn .
Giọng Tưởng Vệ Minh mang theo ý : “An tiểu thư quá khách sáo! Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Ở mạt thế sống sót  dễ,   gặp tuần , tuần  còn sống   cũng  . Huống chi là lâu như   gặp.
Tuy   bạn bè  thiết, nhưng thấy mặt quen, cả hai bên đều  vui.
Từ chuyện dịch bệnh đến Bản Lam Căn,  đợt nóng bán nước, An Nam   hai  em   đơn giản. Đầu óc linh hoạt, năng lực sinh tồn   tầm thường.
Chỉ là cô nhớ họ  đây hình như dựa  Du gia thì ?
Thế nên cô  đầu  cánh cửa khu chung cư, thăm dò: “Các  đến tìm Lão Du Tổng? Hay là… Tiểu Du Tổng  yêu cầu gì?”
Tưởng Thiên  chút vội vàng hơn: “Tiểu Du Tổng   yêu cầu gì, là hai  em chúng   việc cần nhờ, cố ý đến tìm Lão Du Tổng.”
An Nam gật đầu,  tay họ, xách lỉnh kỉnh vài thứ, đúng là bộ dạng  việc  nhờ.
An Nam do dự một chút,  hỏi họ  cầu chuyện gì.
Không ngờ Tưởng Thiên  đột nhiên chủ động hỏi: “An tiểu thư cũng đến tìm Du gia, hỏi thăm khu biệt thự sắp xây xong ?”
Nghe lời , An Nam  nhướng mày: “Các    ở khu biệt thự ?”
Tưởng Thiên lập tức gật đầu: “ ! Phàm là  vật tư trong tay, ai mà    ở? Trước đó  Lão Du Tổng  bóng gió, cũng  ý tưởng .”
Tưởng Vệ Minh tiếp lời: “Anh em chúng  năng lực  hạn,  hỏi thăm  tin tức chủ nhân biệt thự, chỉ  thể trông chờ nhờ Du gia giúp đỡ.”
“Nếu họ  thể  ở, hai  em chúng  cũng nguyện ý bỏ  chút tiền, để họ ở trong đó hòa giải một chút.”
An Nam nghĩ nghĩ, lời   đến nước , bất kể là thông qua Du gia,     ở, họ sớm muộn gì cũng sẽ  chủ nhân của mảnh đất đó là ai.
Vì thế cô  thẳng: “Khu biệt thự đó là của .”
Theo quy hoạch, bên ngoài biệt thự  thể chia  hơn mười căn, gia đình Mã Cường Tráng  chiếm tám căn, Du gia một căn, vẫn còn vài căn nữa.
Với An Nam mà , khu biệt thự bên ngoài nếu  cho thuê, tự nhiên là càng nhiều  càng . Không sợ hỗn loạn, chỉ sợ họ đoàn kết một lòng,  thì  .
Hai  em  năng lực xuất chúng,    chắc  dùng đến,  thích hợp ở bên ngoài.
Anh em nhà họ Tưởng  xong, đều sững sờ.
Vẫn là Tưởng Thiên phản ứng nhanh, vui vẻ  mặt : “Ôi! Vận may của hai  em chúng , quả thực quá ! Tiết kiệm  cả chi phí trung gian!”
Vân Vũ
Tưởng Vệ Minh cũng  nhanh phản ứng ,  khéo léo hơn:
“Biết sớm khu biệt thự là của An tiểu thư, với tình nghĩa của chúng ,  cần  cầu  khác?”
Nói ,  chỉ thẳng  khu đối diện: “Nhà  ở ngay tòa nhà đằng ,  xa đây là mấy,    vinh hạnh mời hai vị qua  một chút ?”
An Nam  đồng hồ, còn  về chuẩn  tiệc liên hoan, liền trực tiếp xua tay từ chối:
“Chúng  còn  việc, hôm nay  qua .”
Thấy  em nhà họ Tưởng  chút kinh ngạc lo lắng, cô  bổ sung:
“ các  cứ yên tâm, chúng  đều là  quen cũ, chuyện  ở khu biệt thự, tự nhiên là  thể .”
Anh em nhà họ Tưởng thấy  hy vọng, mắt đều sáng lên.
Tưởng Thiên vui vẻ : “An tiểu thư cứ bận việc của cô! Chúng   vội. Chờ khi nào ngài  thời gian, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh hai vị đến chơi!”
An Nam gật đầu, ghi nhớ địa chỉ của họ,  rời .