Mọi  đều  giọng  ma mị   giật .
Dì Hồ thậm chí theo bản năng chửi tục: "Mẹ ơi,    như ma !"
Du Thần  đầu,  cô  một cái, nhưng  lên tiếng. Chỉ  một  nữa hỏi An Nam: "Các      tìm Tiểu Vân?"
An Nam nhíu mày đáp: "Không ."
Du Thần cố chấp  tại chỗ: "Vậy các   ngoài  giờ   gì?"
An Nam  chút mất kiên nhẫn: "Liên quan gì đến ?"
Du Thần mím miệng im lặng vài giây,  thần thần kinh kinh  An Nam : "Gần đây các    thích hợp! Có  tính toán rời khỏi đây ? Có    tìm Tiểu Vân?!"
An Nam  nhịn  đảo mắt.
Đường lối suy nghĩ của   thật sự     thể lý giải, mắt nào   họ   tìm Đường Khỉ Vân?
Sở Bội Bội thở dài: "Chấp niệm của   quá sâu, giờ trong đầu trừ cô Đường ,  còn gì khác... Trông cũng tội nghiệp."
Tội nghiệp? An Nam chỉ cảm thấy   phiền.
Lúc nên dùng tình cảm thì  dùng,   ,    thành tình thánh!
Thật sự thích tiểu Đường như , nên đối xử  với con của cô , chứ   cả ngày chạy  chạy , vứt đứa bé cho cha  già  mặc kệ.
Nói về vợ chồng già nhà họ Du còn đáng thương hơn   một chút. Một đời ,  chỉ  chăm sóc cháu, còn  ngày ngày lo lắng cho đứa con trai đầu óc  bình thường.
Thấy Du Thần cố chấp   mặt An Nam, Cố Chi Dữ tiến lên một bước, ngữ khí mạnh mẽ ngăn   : "Chúng    tìm Đường Khỉ Vân. Anh mau về phòng !"
Ánh mắt Du Thần đờ đẫn, vẫn  chịu bỏ cuộc: "Mang   cùng! Bất kể các   , mang   cùng!"
Theo , những   nửa đêm  ngủ, thần thần bí bí   ngoài, chắc chắn  vấn đề.
Hắn nhất định   theo! Nói  chừng  thể tìm  Tiểu Vân  biến mất một cách bí ẩn.
Không  là do  cảnh u ám  do tâm lý, tất cả   đều cảm thấy ánh mắt Du Thần  chút rợn .
Thấy   cố chấp chặn  ở hành lang, hai mắt đăm đăm, miệng còn lẩm bẩm  ngừng "  ", Hồ Thúy Lan dựng tóc gáy, rút  vũ khí phòng :
"Thằng     ma ám ? Ngây ngây ngốc ngốc,  nhà  cũng  bảo tìm thầy nào xem?"
An Nam thì   một lời tiến lên, chuẩn   tay, dùng thủ đao gõ cho   ngất .
Vân Vũ
Ai ngờ, tinh thần của tên  tuy  bình thường, nhưng  thủ vẫn còn đó,  đợi An Nam gõ  cổ  ,    nhanh chóng né tránh.
Không chỉ né  An Nam, thậm chí còn né  cả Cố Chi Dữ  tay cùng lúc.
Né liên tiếp hai chiêu, Du Thần  chút đắc ý, trong mắt cũng khôi phục chút thần thái ngày xưa, nhưng    xem nhẹ Long Tiểu Bảo  chớp mắt bên cạnh.
Đứa bé   quan sát một lúc lâu, thừa lúc Du Thần  chú ý phòng  , nhảy lên nhắm  cổ   một quyền thật mạnh.
Chỉ một đòn, Du Thần liền trợn mắt, hôn mê bất tỉnh.
Hiện trường yên tĩnh hai giây, một đám  mới đồng loạt khen ngợi:
"Long Ngạo Thiên, giỏi thật đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/chuong-76-chap-niem.html.]
"Lợi hại, Tiểu Bảo, một chiêu chế địch!"
"Ha ha, ngoại hình Tiểu Bảo  sức lừa đảo cao thật! Chúng  nhiều  lớn ở đây, ai sẽ đặc biệt phòng  một đứa trẻ chứ?"
Sở Bội Bội  chút căng thẳng  quanh, nhắc nhở: "Chúng   nhanh ! Lát nữa đừng  thức giấc  ."
Lý Thơ Hàn chỉ  Du Thần đang bất tỉnh: "Vậy tên   ?"
An Nam đẩy  sang một bên: "Không , nếu  ngủ ngon như , cứ để  ngủ tiếp ."
Khu phòng ở cao cấp hai ngày  tạm thời vẫn an , ngủ ở hành lang  cũng   gì nguy hiểm. Sáng mai trời sáng,  nhà  tự nhiên sẽ mang  về.
Thế là cả nhóm nhanh chóng vòng qua Du Thần rời .
Trước khi , Cố Chi Dữ  đầu     một cái.
Người   từng  coi là một đối thủ lợi hại. Trẻ tuổi thành danh, thông minh lanh lợi, tiếc là   quá cố chấp, luôn ở những thời điểm  thích hợp, sinh  một  chấp niệm cực đoan.
Khi Đường Khỉ Vân còn sống,   cố chấp với động vật thí nghiệm, thà phụ   mắt.
Đường Khỉ Vân  ,    bắt đầu cố chấp tìm kiếm  yêu  mất,  cuộc sống của  và  nhà trở nên tồi tệ. Thật sự là hồ đồ.
Chi bằng lúc  khi   cố chấp với việc đánh bại Cố Thị, sống  tùy tiện hơn một chút.
Nghĩ , Cố Chi Dữ  đầu  An Nam.
Người đáng lẽ nên chấp niệm, là trân trọng hiện tại.
Anh   Du Thần nữa,  nhanh vài bước, đuổi kịp bước chân của An Nam, cùng cô sóng vai rời .
Ngày hôm , Du Thần    đánh thức.
"Tiểu Thần! Con   ? Sao  ngủ ở ngoài ?!"
Du Thần dần dần tỉnh  ngây  một lát, lập tức  dậy chạy như bay đến  cửa phòng An Nam và Cố Chi Dữ,  màn đến sự can ngăn của Khổng Từ, gõ điên cuồng cánh cửa phòng.
Thấy trong phòng vẫn   ai đáp ,    từng   gõ cửa phòng của Sở Bội Bội, Long Tòng An và những  khác.
Kết quả tự nhiên đều là   gì.
Thế là  nhịn  tự tát  mặt  một cái: "Xong !   đuổi kịp họ..."
Sau đó liền luống cuống ngẩn ngơ tại chỗ.
Khổng Từ bên cạnh  con trai thất thần,  chút  hiểu, nhưng cuối cùng vẫn  lay chuyển  , khuyên một lát, liền tự  về nhà trông cháu.
Con trai điên    ngày một ngày hai, bà thực sự  quản  nữa, chỉ  thể cố gắng chăm sóc thật  thế hệ .
Du Thần thì  cam lòng canh giữ mãi  cửa phòng An Nam. Trong lòng   một linh cảm vô cớ: An Nam và họ  lẽ cũng giống Đường Khỉ Vân,  từ đây biến mất...
Trong lòng  vô cùng hối hận, sợ   bỏ lỡ cơ hội tìm  Đường Khỉ Vân. Đơn giản  màn đến ngày đêm, vẫn luôn bám riết canh giữ ở hành lang.
Cho đến khi bên ngoài phát động khởi nghĩa, khu phòng ở cao cấp cũng loạn lên,   mới trong một mớ hỗn loạn  Du lão gia tử kéo về nhà.
Mà lúc đó An Nam và  ,  sớm rời xa cái nơi thị phi .
Dựa  bàn tay vàng là  gian, họ rút lui một cách lặng lẽ, chỉ trong hai ngày, cũng  an cư ở một vùng biển yên tĩnh khác.