Những  khác đều ồn ào hỏi chuyện, hoặc là giữ , chỉ  Sở Bội Bội  sững sờ   một lời, trong mắt còn  sự căng thẳng và hoảng loạn  từng thấy.
Sau một lúc lâu, đột nhiên vẻ mặt kiên quyết mở miệng: "Em cũng  cùng chị!"
Một đám  đều  đầu  cô.
Cô  chỉ  chằm chằm An Nam: "Bên ngoài nguy hiểm thế nào! Biển rộng  như một con cự thú vực sâu, khí hậu cũng   định... Em là bác sĩ, vạn nhất chị  bệnh vặt  tai nạn nhỏ,  em bên cạnh còn  thể xử lý ."
An Nam thấy  mặt cô tuy   biểu cảm gì, nhưng đôi mắt  như đèn pha dán chặt  , môi cũng  run rẩy,  trong lòng cô thật sự lo lắng.
Thế là vỗ vỗ tay cô, nhẹ nhàng trấn an: "Không  , trong tay em  thuyền, thuốc men cũng  thiếu, còn  cuốn sổ tay cấp cứu chị cho em  đây, rời khỏi tàu cứu nạn sống sót cũng  thành vấn đề."
Sở Bội Bội   buông lời, chỉ cố chấp : "Vậy  thể mang em  cùng ?"
Vân Vũ
An Nam  chút kinh ngạc.
Bội Bội từ  đến nay là  hiểu chuyện nhất, tuy đôi khi sẽ  đùa trêu chọc  khác, nhưng trong chuyện lớn đều   chừng mực.
Đừng  là  theo cô và A Dữ phiêu bạt khắp nơi, ngay cả ngày thường trò chuyện một chút, cô  còn sợ  thành bóng đèn,  phiền thế giới hai  của họ.
Giờ phút    màn đến những lời từ chối khéo léo của cô, cứng rắn   theo cô và Cố Chi Dữ. Điều   hề giống những gì cô  sẽ .
An Nam tìm từ,  một  nữa khuyên nhủ: "Chị Bội Bội, cuộc sống của chúng   khi rời , chắc chắn xa xa  bằng nơi đây an , an ..."
Giống như Sở Bội Bội , khí hậu  biển   định, vạn nhất  sóng to gió lớn, con thuyền nhỏ nào  thể bền bằng tàu cứu nạn khổng lồ? Nếu    gian trong tay, cô và A Dữ cũng  dám rời khỏi tàu cứu nạn.
Huống chi chị Bội Bội ở đây  công việc,  thu nhập  định,    cần thiết  theo cô và A Dữ phiêu bạt  biển!
Trên đời   bữa tiệc nào  tàn, cho dù là bạn bè  thiết đến mấy, cũng luôn  ngày mỗi   cuộc sống riêng. Chẳng lẽ vì ở bên cô, mà  bắt chị Bội Bội từ bỏ cuộc sống an  hiện tại ?
Sở Bội Bội  vẫn vẻ mặt kiên quyết: "Em  bên ngoài nguy hiểm, em  sợ! Muốn sống thì cùng  sống,  c.h.ế.t thì cùng  chết!"
Nói , nắm c.h.ặ.t t.a.y An Nam: "Nam Nam, em  sợ con đường phía  gian nan, em cũng đừng coi em là gánh nặng — chị yên tâm, mấy năm nay em tích góp  ít vật tư và tích phân, cho dù  ăn uống xả láng, cũng  thể kiên trì mười mấy năm!"
Dừng một chút,  : "Huống chi em bơi lội và kỹ thuật bắt cá đều  giỏi, còn  trồng khoai lang đỏ, căn bản  cần dùng đến dự trữ. Tuyệt đối sẽ   phiền các chị."
Thấy An Nam  hé miệng, còn   gì đó, cô   vội vàng  tiếp:
"Còn nhớ chúng   đây  thảo luận ? Con  sống,   chỉ cần tồn tại là . Còn  ở bên  nhà, cùng với bạn bè cùng chí hướng, mới  thể thật sự vui vẻ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/chuong-874-phai-di-thi-cung-nhau-di.html.]
Nơi đây    thảm họa, chúng  chia tay  vẫn  thể  ngày tái kiến, đây là biển rộng mênh m.ô.n.g của tận thế! Chị  đấy,  khi  lời tái kiến, tương lai chúng  khả năng cao sẽ vĩnh viễn  gặp !"
Câu  mới là trọng điểm, cũng là điều Sở Bội Bội thật sự quan tâm.
Cô    cùng An Nam mỗi  một ngả,   còn liên hệ.
An Nam im lặng.
Chị Bội Bội  là sự thật. Trước đây ở  đất liền, ít nhất còn  địa chỉ, cho dù cô và A Dữ rời khỏi Lâm Bắc, cũng vẫn  thể trở về tìm họ ôn chuyện.
 hiện tại nào còn  địa chỉ gì? Nếu chia tay, thì thật sự là mỗi  một phương trời.
Bội Bội đời  cũng giống cô, đều là mệnh ngắn, đời  hai  đồng thời sửa  mệnh,  ở bên  đồng cam cộng khổ, cùng  tiến lên nhiều năm như , mối thâm tình và tình cảm đều  sâu đậm.
Cô  thể  với cô  "tái kiến", nhưng quả thực  thể  " bao giờ gặp ".
Sở Bội Bội bên cạnh thấy thái độ của An Nam dường như  nới lỏng, lập tức thừa thắng xông lên:
"Nam Nam, nếu chị  , em thật sự thật sự sẽ  nhớ chị! Em  can thiệp  quyết định   của chị,  khuyên chị ở  tàu cứu nạn, chỉ   cùng chị thôi."
Người  Bội Bội   đến nước , An Nam cũng   nên  gì, chỉ  chút  hổ liếc  Triệu Bình An bên cạnh.
Hai   từ khi xác nhận quan hệ, vẫn luôn ngọt ngào dính lấy , bây giờ chuyện  là  đây? Cô , còn suýt nữa dắt vợ    mất.
Bội Bội vẫn luôn nhấn mạnh   cùng cô, nhưng  quan tâm đến Triệu Bình An.
Không ngờ Triệu Bình An nửa điểm cũng  thấy  vui, còn một vẻ phu xướng phụ tùy,  theo thêm lời: "Thần tượng! Em cũng  cùng các chị!"
Thậm chí cả dì Hồ Thúy Lan cũng vỗ đùi : "Chúng    một tập thể ! Nếu  là tập thể, tự nhiên   lý do gì mà tách , ngày  ngày  gì  cũng cùng  trải qua!"
Triệu Bình An đẩy đẩy kính: "Mẹ, cái đó gọi là 'đội',  gọi là 'tập thể'."
Hồ Thúy Lan lườm  một cái: "'Tập thể'     đây con  , tiểu Cố lúc đó còn phụ họa , nhóm cư dân ở Vọng Phong Dật Cảnh  chính là gọi chúng  là 'tập thể hắc ám'..."
Nhắc đến chuyện cũ,   đều mím môi , nhớ  những ngày sát cánh chiến đấu. Không khí tức khắc nhẹ nhàng hơn  nhiều.
Long Tòng An và Lý Thơ Hàn đối diện thì thầm vài câu với ,  đó cũng vẻ mặt kiên định :
"Tổng Cố, từ khi bước  xã hội, em  luôn  theo ngài, nếu   ngài, gia đình em cũng  chịu nổi nhiều tai họa như ..."
Nói ,   An Nam: "Còn  ân nhân, lúc  ở chợ nổi  cứu mạng em, tương lai của em và gia đình đều là do hai  mang đến, hai   , chúng em  đó!"