Lễ Hoa Triêu sắp đến. Trưởng công chúa Thọ Quang tổ chức yến thưởng xuân, mời các tiểu thư danh gia vọng tộc đến bình thơ, luận họa.
 
Những dịp thế , Tô Diên luôn theo tôn chỉ “giấu tài” của , chỉ  ăn uống no say. Không chỉ thế, nàng  còn dùng cách  để ràng buộc .
 
Chỉ cần  xuất hiện một chút tài năng  mặt  khác, về phủ nàng sẽ báo cáo với tổ mẫu rằng   khoe khoang. Chờ đợi  sẽ là quỳ gối ở từ đường, chép sách nữ huấn.
 
Kiếp ,  vì thế mà trở nên rụt rè,  dám thể hiện tài năng  mặt  khác.  bây giờ,  sẽ bỏ mặc cái gọi là giấu tài  .
 
Trong phủ công chúa,  khi khách khứa an tọa, một nữ quan bước lên, mở  một bức họa  tấm lụa.
 
“Trưởng công chúa mới nhận  một bức họa, mời các quý nữ đến thưởng thức.”
 
Trong bức họa, cận cảnh là chim yến xây tổ  mái hiên, cá bơi lội vui đùa ở bãi cạn. Nhìn xa hơn,  dãy núi, sông biển mênh mông,  bầu trời rộng lớn, chim hồng hạc dang cánh bay.
 
Toàn bộ bức tranh  vẽ bằng những nét mực đậm chất say sưa, một  thành hình, nhưng ẩn chứa cảm giác u sầu. Kỹ thuật vẽ  , nhưng ý nghĩa khó đoán. Mọi  trầm trồ nhưng  ai dám mở lời.
 
Ta lén đẩy Tô Diên một cái, nàng  suýt ngã  khỏi chỗ . Động tĩnh đó nhanh chóng thu hút sự chú ý của nữ quan.
 
“Nhị tiểu thư Tô gia  điều gì   ?”
 
Nàng  đang ăn chân giò, miệng đầy dầu mỡ, ngẩng đầu  bức tranh, mơ hồ :
 
“Lại là chim yến,  là cá, xem   vẽ  cuộc sống sung túc,  thể  sinh nhi tử. Một buổi sáng thức dậy, thấy ánh nắng mùa xuân tươi , trong nhà   bà mẫu cao quý cần hầu hạ, tự do  ngoài dạo chơi, tùy ý vẽ tranh.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-xu-ly-muoi-muoi-tra-xanh-doc-ac-lam-lai-cuoc-doi/chuong-3.html.]
Lời lẽ lộn xộn  khiến các tiểu thư trong phòng đều  ,  khổ. Nữ quan mặt lúc xanh lúc đỏ, miễn cưỡng .
 
“Nghe  nhị tiểu thư Tô gia  lão thái thái dạy dỗ riêng, hôm nay thật là… khiến   bất ngờ.”
 
Tô Diên tự     trò , oán hận trừng mắt  . Ta mặc kệ nàng ,  dậy, hành lễ với   . Lớn tiếng :
 
“Cá bơi trong dòng nước cạn, chẳng  đến sông biển mênh mông. Chim yến vui đùa trong bụi rậm, nào   đến hồng hạc bay lượn  trời cao.”
 
Bức họa  mô tả bài thơ của Tào Tử Kiến. Ý nghĩa là hồng hạc chí ở trời xanh, chim yến lòng chỉ vương vấn  mái hiên. Tử Kiến khi cuối đời chí lớn  thành, lòng đầy phẫn uất mà  nên.
 
Lời  dứt,  thấy mắt nữ quan sáng lên. Sau rèm châu, công chúa gọi nàng . Một lát , nữ quan cầm một hộp gấm bước .
 
“Đại tiểu thư Tô gia  đoán đúng ý nghĩa bức tranh, công chúa thưởng cho một đôi ngọc như ý.”
 
Đây là  đầu tiên   khen ngợi vì tài năng. Trong lòng cảm thấy  một cảm giác lạ lùng đang dâng lên. Tô Diên thì sắc mặt khó coi.
 
“Tỷ tỷ quên tổ mẫu  dạy chúng  thế nào ?”
 
Biết, giấu tài mà. Ta mỉm :
 
“Muội  ,  tài năng thực sự mà  dễ dàng phô trương mới gọi là giấu tài. Còn đầu óc trống rỗng,  hiểu  gì, đó gọi là vô học!”
 
Cả ngày  mặt tổ mẫu ăn  ngủ, ngủ  ăn, hỏi gì cũng  , chữ  như gà bới. Lại tự cho là giấu tài. Chắc chỉ  hai bà cháu  mới  cách tự khen .
 
Qua  ,   trong kinh thành sẽ thấy rõ, tôn nữ  tổ mẫu nhà họ Tô dạy dỗ, chỉ là kẻ ngốc.