Hôm nay Lâm Mặc đến  muộn, lúc ,   đang cầm một bó hồng lớn  cách đó  xa.
 chạy tới lao  lòng Lâm Mặc: "Chúng   thôi."
Lạc Bắc  theo suốt quãng đường.
Lâm Mặc hỏi : "Chị ơi,     đến  chị buồn nữa ?"
"Không , chỉ là tạm biệt thôi."
Lạc Bắc  ngoài sân ba ngày ba đêm.
 liên lạc với Lạc Nam, nhờ Lạc Nam cưỡng chế đưa em trai   .
Sau khi  tiêm thuốc an thần, câu cuối cùng Lạc Bắc gắng gượng  là: "Anh, xin  đừng tách em và A Vũ ."
Lạc Nam cũng cố khuyên : "Thật  Tiểu Bắc  yêu cô, chiếc vòng tay nó tặng cô là do nó  học  lâu, tự tay  đó."
  bất lực: "Đồ  tự tay  cho   ít lắm ?  Lạc Bắc  từng trân trọng lấy một  ?"
Lúc Lạc Nam rời  vẫn còn cảm thán: "Sao   nông nỗi  cơ chứ?"
,  những chuyện,  những , một khi  bỏ lỡ thì  thể    nữa.
12
Sau khi liên lạc với Lạc Nam, thật    chuẩn  sẵn tinh thần  nhà họ Liễu tìm tới.
  ngờ điện thoại  đến sớm như .
Một đêm khuya,  đang ngủ mơ màng thì  tiếng chuông điện thoại đánh thức,  đá nhẹ Lâm Mặc một cái.
"Chẳng   khi ngủ bảo em tắt chuông  ?"
Lâm Mặc buông tay đang ôm  , mò lấy điện thoại dúi  tay : "Chị, là điện thoại của chị."
 ho nhẹ một tiếng che giấu sự ngượng ngùng,  bắt máy.
Bên  đầu dây là một  lặng  dài.
 hỏi mấy tiếng  ai trả lời, đang định cúp máy thì đầu dây bên  cuối cùng cũng vang lên giọng một  đàn ông: "Là Tiểu Vũ  ?"
Là giọng   gắn liền với mười tám năm đầu đời của .
Tay   run, nhưng  ấm nóng bỏng từ  Lâm Mặc liên tục truyền đến từ  lưng,   đang thầm  với : "Đừng sợ,  em đây."
  với  ở đầu dây bên : "Bố,  chuyện gì thì bố cứ  thẳng ."
Bên  thở dài.
"Mẹ con  xuất huyết não, sắp  qua khỏi , bà   gặp con  cuối."
Trước giờ  vẫn  cách nào tha thứ cho , nhưng   thể từ chối lời thỉnh cầu của một  sắp chết.
Kết thúc cuộc gọi,   dậy.
Lâm Mặc cũng  dậy, vòng tay ôm lấy .
Lâm Mặc   gì,   rõ ràng   thấy  chuyện, nhưng vẫn   trao quyền quyết định cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lang/chuong-8-full.html.]
Cuối cùng  vẫn đến thăm .
Bà yếu ớt   giường bệnh, : "Xin ."
Bố   bên cạnh giải thích: "Tiểu Vũ,  con  chuyện Trần Tứ An đến trường con gây rối , bà  mới  năm đó   sai."
Đợi  khi hỏa táng và chôn cất  xong,  và bố   mộ bà.
Gió thổi qua,  kéo  áo khoác  , cất lời: "Bố, thật  con   sẽ  bao giờ hối hận, bà  vĩnh viễn  bao giờ cho rằng  sai. Chỉ là bà  sắp chết,  lừa đứa con gái  báo hiếu cho bà  mà thôi.
Bố, bố cũng  thôi, bố cũng sẽ  thấy  sai. Năm tư đại học con  trả hết một  phí phụng dưỡng , lúc nhỏ bố  quan tâm đến con,  nên   cũng đừng gặp  nữa. Với , hồi nhỏ bố  gọi con là con nhãi ranh, bây giờ đừng gọi Tiểu Vũ nữa,  ghê tởm lắm."
Đây là  đầu tiên ánh mắt bố     là chán ghét khinh bỉ, mà là đau lòng.
   xoay  rời .
Dù  thì Lâm Mặc vẫn đang đợi  về nhà.
13
Trong sân nhà nhỏ ven biển, Lâm Mặc trồng đầy hoa  tường và trong sân.
Vào những ngày xuân, hoa nở rộ từng mảng lớn, tạo thành một biển hoa dành riêng cho .
Vào một buổi chiều lộng gió, Lâm Mặc  cầu hôn .
Cậu  quỳ một gối xuống,    : "Em  từng  ném xuống biển, xém c.h.ế.t một . Lâm Mặc lúc đó chỉ là một linh hồn lang thang  thế gian . Chị, chính lựa chọn của chị  cho em cuộc đời thứ hai, em  dùng hết quãng đời còn  để yêu chị. Liễu Vũ, chị  đồng ý gả cho Lâm Mặc, một đời một kiếp  bao giờ chia lìa ?"
"Chị... đồng... ý."
Chiếc nhẫn  đeo  ngón giữa tay trái.
Lâm Mặc ôm , vui sướng như một đứa trẻ.
Còn rực rỡ hơn cả những vì   trời.
"Rồi  ,   gặp  ánh sáng."
Mà Lâm Mặc, chính là tia sáng rực rỡ nhất trong đó.
Sau khi kết hôn với Lâm Mặc,  nhiều  cảm thán với : "Người   yêu  như trồng hoa. Lâm Mặc chăm   thật đấy. Tớ thấy  ngày một xinh  hơn."
Nếu Lâm Mặc  thấy,   sẽ nắm tay  : "Là chị chăm sóc  cho em ."
Sau , Lâm Mặc lén lấy  và     nguyên mẫu để  một câu chuyện.
 vô tình phát hiện , lập tức mua một cuốn để ở văn phòng lật xem.
Ở trang cuối cùng của cuốn sách,   : “Dù  vô cùng hy vọng   sẽ chỉ tiếp xúc với sự ấm áp của thế giới nhưng mỗi   con đường trưởng thành đều  thể tránh khỏi việc gặp  ác ý.
 hy vọng  những tổn thương,   đều  thể đón nhận một cuộc đời mới rực rỡ.
Cũng hy vọng mỗi  đang rơi  nỗi lo ngoại hình, hãy ưỡn n.g.ự.c tiến lên.
Mỗi  đều  ưu điểm của riêng .
Bạn, xứng đáng  yêu thương.”
- Hết -