SỐNG TRONG CUỐN TIỂU THUYẾT CHIẾN THẮNG NHÂN SINH - Chương 102

Cập nhật lúc: 2025-11-25 07:05:30
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Thanh Lê cứ chằm chằm phía , bất ngờ mắt chạm mắt với Phó Bạch, đôi mắt trắng đen rõ ràng một chút cảm xúc, giống như lốc xoáy c.ắ.n nuốt sự chú ý của cô.

 

Tiếng ồn ào xung quanh nhanh chóng kéo suy nghĩ của cô trở , Lý Thành Năng cũng mặt giải quyết:

 

“Triệu mặt rỗ, bảng biểu phân lương của đại đội xem qua, cũng ký tên , nhà ông kiếm bao nhiêu lương thực rõ ràng, ông thể tìm bất cứ lúc nào, sẽ giải thích cho ông, ?”

 

Triệu mặt rỗ dường như chột , dám tiếp tục kháng cáo, sang một bên tiếp tục buộc bao lương thực.

 

Chẳng bao lâu , ông ồn ào:

 

“Đại đội trưởng, hôm nay của cả đại đội đều mặt ở đây, một việc báo cáo.”

Lý Thành Năng liếc một cái, “Chuyện gì?”

 

Triệu mặt rỗ chỉ thẳng Phó Bạch, “Chính là Phó Bạch, thành phần gia đình đặc biệt , dạy con trai học, nhỡ dạy hư nó thì ? Đại đội trưởng, với tư cách là một phụ học sinh, yêu cầu đuổi Phó Bạch , đổi một giáo viên khác!”

 

Mặt Lý Thành Năng tối sầm.

 

Lý Thanh Lê đến đây cũng tức giận, vén tay áo xông lên, “Anh họ, Phó Bạch thì để em ! Em từng học cấp 3, em tự tin , phương pháp dạy học em cũng nghĩ xong . Học sinh lời, đánh! Không giảng, đánh! Học , đánh! Không bài tập, cũng đ.á.n.h luôn… Cho ăn đòn thì thể nào cũng lời thôi!”

 

Lần đợi Lý Thành Năng trả lời, những phía phản đối:

 

“Đại đội trưởng, ngàn vạn đừng Triệu mặt rỗ lung tung, thì kệ , nhưng nhất định là thầy Phó dạy con trai . Nó thầy Phó bác học tri thức lắm, nó theo thầy Phó mới tương lai, đứa nào ngu mới đổi!”

 

“Nhà cũng đổi, Đại Lệ nhà thầy Phó bao giờ tùy tiện đ.á.n.h học sinh, nay đều thông tình đạt lý, dạo nó cũng chăm học hơn hẳn, chứ ngày xưa chữ nào chui đầu …”

Lý Thanh Lê: Thím , thím cứ , còn liếc cháu gì?

 

“Nhị Trụ nhà gần đây học hành cũng tiến bộ, đều là nhờ thầy Phó đấy, đổi cái quái gì hả? Cả đại đội ai học vấn cao hơn thầy Phó, đổi để hại đời lũ trẻ !”

 

Lý Thanh Lê: Lườm lườm cái gì? Bốc phét một tí cũng chắc?

 

“Năm rơi mất năm đồng còn tưởng là tìm cơ, buồn c.h.ế.t luôn, ngờ thanh niên trí thức Phó nhặt còn trả cho ! Cho nên tin nhân phẩm của , để thầy giáo dạy con , yên tâm!”

 

cũng tin thanh niên trí thức Phó…”

 

Không ngờ tính tình lạnh lùng như Phó Bạch, ở đại đội yêu quý như thế, ban đầu Lý Thanh Lê còn lo lắng tứ cố vô sẽ bắt nạt, hoá là cô nghĩ nhiều, căn bản cần cô mặt .

 

Khi cho rằng việc đến đây là dừng, ai Triệu mặt rỗ như ch.ó điên túm lấy Phó Bạch c.ắ.n mãi buông:

 

“Tên Phó Bạch cái rắm , các đều lừa , , còn lừa Nghênh Xuân nhà…”

 

Chưa hết câu, vợ Triệu mặt rỗ cho ông một cái tát, “Triệu mặt rỗ, ông uống nước đái ngựa đến hỏng đầu ,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-102.html.]

linh tinh cái gì đấy… Còn ngại đủ mất mặt , cút về nhà mau!”

 

Vợ Triệu mặt rỗ xô xô đẩy đẩy kéo ông về nhà, Triệu Nghênh Xuân thì đỏ mắt chạy đến mặt Phó Bạch, cúi đầu một câu: “Xin …”

 

Nói xong liền chen qua đám chạy theo cha .

 

Lý Thanh Lê hai chuyện mà lạnh, nhưng thật là tức c.h.ế.t.

 

ở đây thêm một giây nào nữa, càng thấy Phó Bạch, liền chen đến chỗ Lý lão đại chuyện một trăm cân lương thực, đó dứt khoát rời .

 

Lý Thanh Lê nổi giận đùng đùng trở về nhà, đến bãi đất trống gần Hứa gia thì ai đó túm tay kéo .

 

“Lê Tử…”

 

Không cần đầu cô cũng đang thở hổn hển phía là ai.

 

“Buông !” Cô đầu, căm tức Phó Bạch.

 

Bàn tay đang nắm lấy tay cô ngược siết chặt hơn, “Không như cô nghĩ , Triệu Nghênh Xuân… và cô quan hệ gì cả.”

Lý Thanh Lê bỗng bật , thái độ thản nhiên: “ tin.” Lông mi Phó Bạch run rẩy, “Cho nên?”

Lý Thanh Lê tiến gần , buồn hỏi: “Cho nên chuyện liên quan gì đến ?”

 

Mặt Phó Bạch nháy mắt trắng bệch.

 

Cô gỡ từng ngón tay , lưu tình chút rút tay về, lạnh một tiếng, đó đầu thẳng.

 

Tuy rằng cô tận lực nghĩ về nhưng tâm trạng hiển nhiên vẫn ảnh hưởng, dù là lúc Lý lão đại gánh một trăm cân lương thực về là buổi tối bà Điêu xới thêm cơm, cô vẫn vui nổi, lượng cơm ăn cũng ít hẳn.

 

Cũng chính là lúc , cô nhận một điều, hoá tình yêu chẳng điều gì , luôn cho tâm trang thất thường, miên man suy nghĩ.

 

Tối đến về phòng, Lý Thanh Lê ngây ngoài sân, một lát Nhị Nha gõ cửa cô mới bừng tỉnh.

 

“Cô út…” Lý Nhị Nha nhỏ giọng gọi một tiếng.

 

Lý Thanh Lê buông tay chống trán, tức giận hỏi: “Sao? Cô đang bực đây, khuyên cháu việc thì nhất nên tránh xa một chút.”

Nó lấy hết dũng khí, “Cô út, dạo vui là vì thầy Phó ạ?”

 

Ánh mắt Lý Thanh Lê trở nên sắc bén, Lý Nhị Nha lời nào.

 

Lý Nhị Nha nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt né tránh, “Cô út, cháu thầy cô vốn dĩ cha thầy Phó thể thả , nhưng hãm hại nên tình hình hiện tại còn nghiêm trọng hơn . Có khi nào vì chuyện của cha mà thầy Phó…”

 

Loading...