Lý Thanh Lê rũ mắt mặt bàn, thờ ơ đáp: “Cô , về ngủ .”
Chờ Nhị Nha ngoài, Lý Thanh Lê dứt khoát bò luôn bàn, đầu đè lên khuỷu tay, mở to mắt ngây .
Thông qua phản ứng của Phó Bạch hôm nay, cô thể khẳng định cũng thích cô, nhưng đối mặt với ám chỉ của cô, thờ ơ, thậm chí đẩy cô ngoài.
Cộng thêm những lời Nhị Nha cô mới chân tướng, hoá cự tuyệt là bởi vì sợ chuyện cha sẽ liên lụy đến cô.
Chỉ là dù sự thật , nội tâm cô thấy cảm động chút nào, ngược chỉ cảm giác lửa giận phun trào!
Phó Bạch rốt cuộc cho rằng cô là loại gì? Anh xem tình cảm của cô như trò đùa ?
Anh hỏi tự tiện cô quyết định, dựa chứ? Hơn nữa cô gì ? Anh !
Chưa bàn đến chuyện trận phong ba tương lai Phó Bạch ảnh hưởng, dù ảnh hưởng thật, thì hai về tự dựa sức sống một cuộc đời bình thường cũng cơ mà. Ở đời cứ sống oanh liệt là !
Vậy mà cái gì cũng .
Cô thể chấp nhận tình hình gia đình , nhưng nếu đến dũng khí thừa nhận tình cảm cũng , loại đàn ông cô cũng cần!
Mấy ngày kế tiếp Lý Thanh Lê thường xuyên tình cờ gặp Phó Bạch đường, nhưng cô đều phớt lờ.
Cô chỉ nghĩ, nếu lựa chọn liên lụy, thì đoạn tuyệt quan hệ luôn , khỏi dây dưa thêm phiền não.
Ngày hôm đó khi tan , Lý Thanh Lê cố ý đường vòng từ cầu đá vòng về nhà, đỡ qua ký túc xá thanh niên trí thức cẩn thận gặp Phó Bạch. Ai mới đến Hứa gia thấy ký túc xá bên bờ sông tiếng cãi vã kịch liệt. Cô dừng chân trong chốc lát, hình như là Đường Nhã và Tô Nhân đang cãi .
Có chuyện để hóng, còn là chuyện liên quan đến Tô Nhân, Lý Thanh Lê chịu bỏ qua mới là lạ. Cô ngay lập tức chạy thẳng đến cầu gỗ ký túc xá thanh niên, trùng hợp thế nào mà gặp trúng Phó Bạch đang .
Đối với Lý Thanh Lê mà , lúc gặp mặt là duyên, hiện tại gặp mặt chính là nghiệt duyên, đen đủi!
Cô lướt qua như hai xa lạ, nhanh nhảu bước cửa ngóng tình hình.
“Tiểu Nhân, Tiểu Nhã, hai mỗi bớt một câu , đừng để ngoài chê !” Vương Tĩnh Vân giữa Tô Nhân và Đường Nhã, khó xử khuyên giải.
“ cứ đấy, Tô Nhân mất mặt thì sợ!” Đường Nhã nổi giận đùng đùng.
Tô Nhân cũng , “ đây cây ngay sợ c.h.ế.t , cũng chẳng sợ khác . Ai như cô, lúc cái gì mà c.h.ế.t cũng ở nông thôn, cơ hội tuyệt đối sẽ về thành phố, thế mà giờ lừa gạt tình cảm của Thành Dương là ý gì?”
“Đây là chuyện riêng giữa và Lý Thành Dương, còn chẳng , cô xía gì? Nhà cô ở biển , mà quản rộng thế! Lại còn Thành Dương? Cũng thiết quá nhỉ?” Đường Nhã ôm tay, châm chọc mỉa mai.
Tô Nhân lạnh, “ là cô dùng cách gì để lừa gạt Thành Dương, nhưng ở đây, sẽ để cô thành công , cô căn bản xứng với !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-103.html.]
Đường Nhã giống như chuyện gì buồn lắm, “ xứng, còn cô thì xứng ? Cũng tự xem gia đình là loại gì , một đám đỉa hút máu! Lý Thành Dương cưới cô mới là xui xẻo tột cùng đấy!”
“Cô!”
Mấy ngày nay Lý Thành Dương ngoài việc, hôm nay mới về đội sản xuất, mới đến đầu thôn ký túc xá thanh niên trí thức cãi , liền vội vã chạy đến.
Vừa bước sân, còn chen thì Đường Nhã thấy , cô buông cánh tay chất vấn:
“Lý Thành Dương, hẹn hò với em , Tô Nhân cả ngày Thành Dương Thành Dương là ý gì? Anh ăn trong chén trong nồi đúng ?”
Lý Thanh Lê hóng hớt liền né xa ba thước, tuy đuổi một Tô Nhân, nhưng chị dâu tương lai của cô hình như dễ chọc , cũng đủ thủ đoạn để khống chế năm nữa.
Chỉ thấy Lý Thành Dương sờ sờ mũi, đến cạnh Đường Nhã, đối diện với Tô Nhân:
“Đồng chí Tô Nhân, Đường Nhã là vợ tương lai của , sợ cô hiểu lầm, cô cứ gọi là đồng chí Lý Thành Dương là , cảm ơn.”
Từ góc độ của Lý Thanh Lê, thể thấy rõ ràng đáy mắt Tô Nhân ngân ngấn lệ, mà những lời Lý Thành Dương lực sát thương, đặc biệt là câu “vợ” , quả thực khác gì đ.â.m xuyên tim.
Cô còn tưởng Tô Nhân sẽ khổ sở lắm, đáng tiếc khi đối phương chảy hai hàng nước mắt thì nữa, ánh mắt càng thêm kiên định, chỉ Đường Nhã từng câu từng chữ chất vấn:
“Đường Nhã, Thành… Lý Thành Dương với cô như , cô kể hết chuyện của cho ?”
Mặt Đường Nhã cứng đơ.
Lý Thành Dương , “Đồng chí Tô Nhân, cảm ơn lòng của cô, nhưng chuyện giữa và Tiểu Nhã, hy vọng ngoài nhúng tay, cho nên mong cô đừng xen nữa, chứ?”
Trên mặt , nhưng chẳng thật lòng, hiển nhiên là chút vui.
Ngay đó, Tô Nhân cao giọng tố cáo:
“Đường Nhã vị hôn phu ! Chuyện cô cho , Lý Thành Dương?!”
Bầu khí như đóng băng.
lúc Lý Thanh Lê đang xem hăng hái thì bên cạnh đưa cho cô một bức thư, sang mới thấy đó là Lý Đại Nha.
Lý Thanh Lê: “??? Cho cô?”
Lý Đại Nha thấy cô ý cầm thì nhét thẳng tay cô, vui sướng hỏi:
“Cô út, thư của cô đấy, cháu thấy bên ngoài ghi Đỗ Văn Thanh nên mang đến cho cô luôn. Cô mau mở xem , cán sự Đỗ hẹn gặp cô ?”
Lý Thanh Lê cầm bức thư, lúc cô thể khẳng định, một ánh mắt nóng bỏng đang rơi mu bàn tay .