Lý Thanh Lê lặng lẽ bước khỏi ký túc xá, men theo con đường dẫn đến rừng trúc. Thoáng liếc mắt lườm Lý Đại Nha đang lén lút theo , cô mới chậm rãi mở thư .
Thư cũng gì nhiều, chủ yếu là Đỗ Văn Thanh chia sẻ tình hình và mấy chuyện thú vị gặp gần đây, cuối cùng dò hỏi cô dạo thế nào, vì là thư từ giữa bạn bè nên nội dung khá quy củ, chỗ nào là vượt quá mức.
mà cô dặn thư cho bác cả, xem mắt nữa mà, Đỗ Văn Thanh vẫn còn gửi thư đến? Chẳng lẽ thật sự bạn với cô? Hoặc đúng hơn… cô căn bản thư cho bác cả?
Lý Thanh Lê cạn lời, lấy hiểu của cô về thì việc cũng khả năng. Vừa nhét thư trở bao, bên cạnh đột nhiên vụt qua một bóng , nắm cổ tay cô kéo rừng trúc.
Lý Thanh Lê hất , nhưng sức đàn ông quá lớn, nắm chặt, dù cô giãy giụa nửa ngày cũng phí công, cuối cùng chỉ đành tùy ý đối phương kéo .
Đến một chỗ yên tĩnh, chờ Lý Thanh Lê mở miệng, Phó Bạch buông cổ tay cô .
Hai mặt đối mặt, bốn mắt gì, chỉ còn tiếng gió thổi qua lá kêu xào xạc.
Lý Thanh Lê xoay , Phó Bạch liền tiến lên hai bước giữ cô .
“Lý Thanh Lê, em một hai như ?” Hai mắt Phó Bạch tối sầm, giọng khàn khàn mất tiếng, còn trong trẻo dễ như ngày xưa.
Cô đầu , cứ giữ tư thế giằng co, đồng thời dùng sức rút tay .
“Em kéo đến sang năm cũng buông tay .”
Trong giọng Phó Bạch còn vương ý , khiến Lý Thanh Lê mà tức nghiến răng. Cô xoay đá lên chân một cái, thấy hả giận còn đá cái thứ hai, thứ ba, chỉ thể liên tục lui về tránh né.
Hai ai chú ý đến một đoạn cọc trúc, gót chân Phó Bạch vướng liền lảo đảo ngã , ngay lập tức buông tay cô nhưng muộn, cô theo quán tính cũng ngã nhào, nhắm mắt để mặc cơ thể lao xuống đất.
Ngay giây phút ngã lòng Phó Bạch, Lý Thanh Lê thấy một tiếng rên khe khẽ.
Cô cũng đau lòng, xác nhận thương mới chống tay lên, ai ngờ giữ chặt vai.
“Anh gì ? Mau buông !”
Không dậy , Lý Thanh Lê đành chống tay để nới rộng cách, song vẫn chẳng tránh khỏi khoảnh khắc mặt đối mặt, ánh mắt giao với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-104.html.]
Mặt Phó Bạch lúc tái nhợt, môi còn chút máu, trông cực kỳ hung dữ.
Hỏi một đằng, trả lời một nẻo:
“Em giữa hai chúng chỉ thể là một loại quan hệ? Còn hiệu lực ?”
Lý Thanh Lê hỏi trở tay kịp, quên cả giãy giụa, “Cái... cái gì cơ?”
Anh cô chớp mắt, im lặng một lát mới tiếp: “Lý Thanh Lê, thích em, em thích ?”
Mắt Lý Thanh Lê trợn tròn, hai tay căng lâu đến nỗi cứng đờ, nhất thời chống đỡ nữa ngã lên ai , cô thấy tiếng tim đập thình thịch rõ ràng.
Đến khi hồn thì Phó Bạch đỡ cô dậy, ngước mắt lên liền thấy một đôi mắt phượng sáng ngời, lạnh lẽo rút , chỉ còn làn nước ấm áp như mùa xuân.
Mà trong đầu cô lúc chỉ còn vương vấn ánh mắt đầy tính công kích ban nãy.
Đầu óc cô rối loạn, thở dồn dập, “Không … Sao ……”
Phó Bạch nắm lấy một tay cô, thoáng ngừng hỏi: “Lê Tử, chuyện của cha , em đúng ?”
Lý Thanh Lê thoát đành từ bỏ giãy giụa, “Ừm…”
Phó Bạch khẽ, “Nếu em ngại chuyện đó, nghĩ cũng lý do gì để từ bỏ thích cả. Em thấy ?”
Trong thời gian ngắn ngủi Phó Bạch "thích" hai , dù Lý Thanh Lê tự nhận dễ dàng hổ cũng cảm thấy mặt nong nóng.
Tuy nhiên cảm xúc ngại ngùng thể ảnh hưởng đến quyết tâm tính sổ của cô, cô hừ lạnh:
“ thấy ? thấy can đảm xứng tình yêu! Lúc giả ngu với , cự tuyệt , còn đẩy cho khác, giờ nghĩ thông suốt đổi ý kiến, còn phối hợp với ? Anh cho là gì, thì gọi đến, chán thì đuổi ? Hửm?”
Mặt Phó Bạch nghiêm túc, “Không như , chỉ nghĩ, nếu em ở bên tương lai sẽ chịu khổ, con cũng liên lụy, thậm chí còn thể ảnh hưởng đến của em… Thật cũng để ý những chuyện , chỉ sợ em hận ...”