Thấy thế Lý Thanh Lê dám ngoài cuộc nữa, vội buông chén đũa vuốt n.g.ự.c cho , đồng thời ghé tai bà thì thầm vài câu.
Bà Điêu xong, sắc mặt lập tức chuyển biến , thậm chí còn vui mừng, hỏi: “Tiểu Lục, con thật chứ?”
Lý Thanh Lê thần bí gật gật đầu, “Con lừa trời lừa đất cũng bao giờ lừa !”
Thái độ bà Điêu ngoắt 180°, tủm tỉm với Lý Thành Dương:
“Thành Dương , Đường Nhã là cô gái , con nhất định đối đãi với đấy, ?”
“Phụt…” Lý lão tứ nhất thời nhịn , trực tiếp phun hết cháo trong miệng ngoài.
Bà Điêu ném cho con trai một ánh mắt c.h.ế.t chóc, Lý lão tứ sợ run , chỉ dám cúi đầu ăn cháo, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại.
Lý Thành Dương em gái, mặt đầy thắc mắc: Nhóc , em rốt cuộc gì ?
Lý Thanh Lê: Cứu một mạng còn cảm động đến rớt nước mắt , hỏi nhiều như gì? Người quá nhiều sẽ sớm c.h.ế.t đó!
Lý Thành Dương: “…” ––––––––––
Ăn xong cơm chiều, Lý Thanh Lê đang phụ thu dọn chén đũa thì Lý Đại Nha thò qua hỏi, “Cô út, bao giờ cô mới gửi thư hồi âm cho cán sự Đỗ ?”
“Cháu hỏi cái gì?”
“À, ngày mai chị Nghênh Xuân sẽ lên huyện thành, nếu cô xong thì thể nhờ chị gửi giúp cô đó.”
Nhắc tới Triệu nghênh xuân, Lý Thanh Lê liền nghĩ ngay đến việc cô thèm Phó Bạch, tự nhiên cảm thấy chán ghét.
“Cô còn lâu mới thèm nhờ Triệu gia giúp đỡ, hừ!” Lý Thanh Lê hất mặt ngoài.
Lý Đại Nha: “…” là cô út, vẫn khó đối phó mười năm như một.
––––––––––
Đêm nay, ký túc xá nam thanh niên trí thức tối om, chỉ giường Phó Bạch là ánh đèn pin hắt .
Ngưu Kiến Quốc trở , híp mắt một lúc, hỏi:
“Lão Phó , cầm sách nãy giờ mà lật trang nào thế, tiếng lật sách của ngủ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-107.html.]
Ánh đèn pin le lói phác hoạ khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Phó Bạch, đồng thời cũng phác họa nụ dịu dàng môi .
“Chưa xong thì mà lật?” “Ồ, trang khó hiểu lắm hả?”
Phó Bạch gấp sách để sang một bên, “Không , chỉ là trong đầu nghĩ đến mấy chuyện vui vẻ, sách thấy nhạt nhẽo thôi.”
Ngưu Kiến Quốc nghển cổ hóng hớt: “Chuyện gì mà vui vẻ thế.” “Ngủ .”
Ngưu Kiến Quốc: “…” Cậu ngủ , còn thì , cũng thật là thiếu đạo đức!
––––––––––
Sáng hôm , lúc Lý gia đang ăn cơm sáng, ruột Lý Nhị tẩu - bà Phùng - đột nhiên đến thăm. Bà nhà chính chào hỏi bà Điêu và ông Lý, đó nắm tay Lý Nhị tẩu kéo ngoài.
“Tiểu Yến, con mau cùng về nhà một chuyến !”
Lý lão nhị vội buông chén xuống chạy , “Mẹ, chuyện gì ? Tiểu Yến đang m.a.n.g t.h.a.i mà, cẩn thận mới .”
“Thành Dũng, con mượn giúp một con lừa, chân nổi nữa .”
Lý Nhị tẩu xoa bụng hỏi: “Mẹ, rốt cuộc là ?” Bà Phùng thở dài một , vỗ đùi:
“Trời ạ, em dâu mất đứa bé , đau lòng quá nên đang ầm ĩ ở nhà kìa! Con với Thúy Linh nhất, mau về nhà giúp khuyên con bé với, chứ cứ hành hạ như thế thì !”
Xảy chuyện lớn thế , Lý Nhị tẩu liền bảo chồng đến đại đội mượn xe lừa, còn thì cùng bà Phùng ngoài chờ, mặc kệ cơm vẫn ăn xong.
Lý lão nhị đưa vợ và vợ trở về nhà xong mới về công.
...
Hai ngày nháy mắt trôi qua.
Hôm nay em trai duy nhất của Lý Nhị tẩu - Phùng Tuấn cùng một em họ khác đưa chị về nhà, chỉ điều, chị khiêng về bằng ván cửa.
Cả nhà thấy Lý Nhị tẩu mặt mũi trắng bệch tấm ván thì giật nảy , đặc biệt là Lý lão nhị, bình thường rắn rỏi là thế, giờ lảo đảo như sắp ngã, cũng may Lý lão tam bên cạnh để dựa .
“Mẹ Nhị Nha, con mới về nhà đẻ hai ngày thôi mà, thành thế ?” Bà Điêu như như mà qua hai em Phùng Tuấn.
Mặt Phùng Tuấn lộ vẻ hổ.
Từ chăn, Lý Nhị tẩu moi một tờ giấy, Lý lão nhị nhận lấy, xong liền bủn rủn cả , cả nhà xúm mới đỡ .