Lý Thanh Lê mới về nhà sai rút rơm về nhóm bếp, thế là đành uể oải kéo lê cái giỏ . Không ngờ mới nhà gặp Tô Nhân, đối phương đang ôm đầu gối đất, mặt vẫn còn ướt đẫm, ánh mắt trống rỗng thê lương.
Cô chẳng buồn liếc , thẳng đến đống rơm, vốn cứ nghĩ cô và Tô Nhân sẽ như hai của hai thế giới, chẳng ai quan tâm ai, ai Tô Nhân mở miệng .
“Lý Thanh Lê, hôm nay thấy nhà đối xử với như , cô vui lắm chứ gì?”
Lý Thanh Lê nhét rơm giỏ, thẳng dậy, đáp: “Nói thật là hẳn, bọn họ bắt nạt cô là chuyện của bọn họ, cũng chẳng lợi lộc gì.”
“Ha ha…”
“Cô ha ha cái gì? Thanh niên trí thức như cô, một tay chấp mười đứa!”
Tô Nhân nâng đôi mắt sưng đỏ lên , giọng mỉa mai: “Nếu trai cô cho cơ hội, cả đời cũng thể ở bên thì ?”
Lý Thanh Lê giả lả: “A, thì vui đấy, so với cô thì càng thích chị Đường Nhã hơn.”
Tô Nhân dậy, cũng thèm để ý dính cỏ, ánh mắt Lý Thanh Lê như gắn thêm dao, “Lý Thanh Lê, vì , đời kẻ ác là cô, tổn thương Thành Dương cũng là cô, nhưng đời cô vẫn sống ngày càng ? Ngược là , từng hại đến ai, chỉ cùng Thành Dương ở bên sống hạnh phúc thôi cũng ? Vì ? Vì thế giới công bằng như , kết cục , yên ! Vì ?”
Tô Nhân như phát điên túm lấy tay Lý Thanh Lê mà lắc.
Cô gạt mạnh một cái đẩy cô ngã xuống đất, từ cao xuống, “Xin nhé, chuyện ký ức kiếp gì đó chỉ một cô tin, Lý Thanh Lê chỉ sống cho hiện tại, cũng từng chủ động hại một ai, cho nên đương nhiên là , những chuyện cô căn bản xảy ! đường đường chính chính, sống trong sạch thì thể hạnh phúc?”
“Cô cũng đừng mấy câu kiểu như yêu trai thật lòng nữa, và chị Đường Nhã là duyên phận mới yêu , chẳng ai xen cả, cho nên cô cũng đừng trách vô tội. Nếu cô thật lòng yêu thì tôn trọng lựa chọn của , chứ lì lợm la l**m, bày mưu tính kế cũng xứng gọi là yêu ? Đang đùa chắc?”
Tô Nhân phịch xuống đất gào: “ mà rõ ràng kiếp , nếu kiếp chúng ở bên …”
Lý Thanh Lê cạn lời, “Cái gì mà kiếp kiếp , đừng nhắc mãi chuyện nữa ! thèm phí lời với cô nữa, mãi thủng!”
Rút xong rơm cô liền chuồn lẹ, chỉ sợ co gái đầu óc vấn đề sẽ chuyện điên rồ.
...
Nháy mắt đến lập đông, thời tiết lạnh dần, vạn vật tiến trạng thái ngủ đông, phần lớn xã viên trong đội sản xuất 2, công xã x**n th** cũng rảnh rỗi việc gì .
Trời lạnh, sinh nhật thứ 20 của Lý Thanh Lê cũng đến, ở nông thôn chỉ trẻ mới sinh và cao tuổi mới tổ chức sinh nhật, sinh nhật 20 tuổi cũng gì đặc biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-123.html.]
Nói là thế nhưng hôm sinh nhật bà Điêu vẫn tiêu tiền nấu cho Lý Thanh Lê món thịt kho tàu và chân giò kho tàu cô yêu thích nhất.
Dù thực tế món cô thích ăn đặc biệt nhiều, nhưng điều cũng cản trở cô vui mừng đến mức nước mắt chảy từ khóe miệng.
Giữa trưa, đại gia đình 22 , bao gồm cả ba đứa bé trong bụng, tất cả đều cùng tụ họp ở nhà chính ăn cơm trưa.
Bà Điêu — nắm quyền trong nhà — lên bàn ăn cuối cùng. Vừa xuống bà liền nhăn mày, dậy đẩy thịt kho tàu và chân giò kho tàu đến mặt Lý Thanh Lê xong mới về đầu bàn.
Bà cũng bao giờ giấu giếm việc thiên vị con gái:
“Hôm nay là sinh nhật thứ 20 của em gái các con, thấy Tiểu Lục mấy tháng nay việc vất vả gầy xọp cả , cho nên đặc biệt MUA RIÊNG cho Tiểu Lục giò heo và thịt heo…”
Hai chữ “MUA RIÊNG” nhấn nhá cực nặng.
“…Các con chị cha , vợ chồng thương, còn Tiểu Lục chỉ cha thương, cho nên đừng ai tranh với Tiểu Lục, nhé?”
Năm em Lý gia dù cảm thấy yêu thương vẫn miễn cưỡng mỉm : “Vâng ạ.”
“Con cảm ơn !” Lý Thanh Lê miệng nhưng mắt vẫn dán hai chén thịt, cũng là cô từng thấy thịt, mà là từ khi năm xuất ngũ về nhà, điều kiện sinh hoạt rõ ràng giảm sút, ăn một bữa thịt càng hiếm.
Đương nhiên, mức sống nhà cô so với những nhà một năm chỉ ăn mặn một thì vẫn cao hơn nhiều.
Lý Thanh Lê xong, đầu óc tự động tắt máy, vươn một tay, vô cùng thành kính mà gắp một miếng giò heo, c.ắ.n một miếng, lớp bì mềm mại, mùi thịt thơm nồng, cô nhắm mắt hưởng thụ, cảm giác linh hồn như sắp thăng hoa.
Mấy lớn còn đỡ, mười đứa trẻ con cô út ăn mà phát thèm.
Bà Điêu đành lòng, đ.á.n.h lạc hướng các cháu liền với nhóm Lý lão đại: “Mới đó mà em gái các con 20 tuổi , các con là vài lời chúc mừng em chứ.”
Bốn em còn hẹn mà cùng Lý lão đại, là cả, , lỡ sai đánh, bọn em còn đường mà sửa.
Lý lão đại cũng quen , và vợ , đó ha hả:
“Tiểu Lục năm nay biến hóa cực lớn, là cả, thực sự vui. Vợ chồng cũng chẳng gì nhiều, tặng em một một đôi giày vải chị dâu , hy vọng em mang tiếp tục tiến bộ!”