Anh cô phì , nhét tay cô hai tờ phiếu nãy:
“Cha yêu liền ngay một bức thư dặn đối xử với em. Chuyện của họ cũng chuyển biến, so với lúc thì hơn nhiều , em đừng lo.”
“Thật ?” Cô mừng rỡ hỏi .
“Thật. Vốn cũng chẳng gì nhiều cho em, em vui là .”
Với tình hình hiện tại, phiếu thịt cũng dễ dàng gì.
Lý Thanh Lê nghĩ nhiều như , cô nắm lấy tay , “Vậy tức là em thể thẳng thắn với cha đúng ? Anh , em tinh mắt lắm, em mới xoã tóc chút xíu thôi mà nghi ngờ em yêu đương với thanh niên trí thức !”
Nói xong cô đột nhiên mím môi, hai mắt mở to như nai con doạ sợ, ở mặt về yêu cũ, hình như kì cục thì ?
Phó Bạch như , chỉ : “Chờ thêm một thời gian nữa , chờ chuyện định hãy .”
Cô nhỏ giọng than, “Còn đợi nữa hả? Em để ý chuyện thật mà. Anh mà còn như , em bắt đầu hoài nghi cũng là một tên cặn bã vô tâm đó nha!”
Phó Bạch ôm chặt cô, chóp mũi là mùi thơm thoang thoang từ tóc, “Anh sang năm em khả năng sẽ xưởng Dệt may, nếu bởi vì chuyện của cha mà ảnh hưởng đến em, sẽ áy náy.”
Rồi càng ôm cô chặt hơn, lạnh giọng nhắc: “ mà, nếu em còn nhắc đến Vương Húc Đông, dám chắc sẽ chuyện mất lý trí vì ghen .”
Lý Thanh Lê ngoan ngoãn theo như thỏ con nhút nhát, “Vâng , em thề bao giờ nhắc đến cái tên xui xẻo nữa.”
Mặt Phó Bạch dịu , giọng ấm như thường: “Lê Tử, ngày mai tiết học, chúng lên huyện thành xem phim điện ảnh .”
Cô nháy mắt phân tâm, “Được đó!” ––––––––––
Từ nhỏ đến lớn, Lý Thanh Lê từng đến huyện thành một bao giờ, cho nên để thể , cô vắt hết óc, bịa đủ loại lý do.
Hôm , con gái lên huyện thành mua đồ ăn vặt, bà Điêu liền đồng ý chút nghĩ ngợi, quả thật cô khỏi hoài nghi, chăng địa vị của trong lòng thế, còn là bé con mà yêu nhất nữa ư?
Để tránh nghi ngờ, Lý Thanh Lê và Phó Bạch còn chia hai đường, cô sẽ và đợi ở rạp chiếu phim.
Tính đến thời điểm hiện tại, mặt Lý Thanh Lê rút vẻ trẻ con, má phúng phính, da tỳ vết trắng như ngọc, tóc đen nhánh buộc gọn đầu, ánh nắng mùa đông cô trông rực rỡ như búp bê Tây Dương .
Trên cô tuy quần áo thời thượng nhất huyện thành, nhưng nên mặc gì cũng , chỉ một chỗ xung quanh thôi cũng đủ khiến ít đường ngoái đầu ngắm .
Lý Thanh Lê đang lườm cháy mặt qua đường tò mò thứ ba thì bả vai đột nhiên ai đó vỗ vỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-126.html.]
“Em , ...” Lý Thanh Lê đầu , tiếng chuyện đột nhiên im bặt, bởi vì phía Phó Bạch, mà là Đỗ Văn Thanh lâu lắm mới gặp.
Tuy cô ấn tượng khá về Đỗ Văn Thanh, nhưng vỗ vai như thế tất nhiên sẽ thấy khó chịu, mất kiên nhẫn hỏi: “Đỗ Văn Thanh, vỗ vai gì?”
Mặt Đỗ Văn Thanh thoáng ửng hồng, vội vàng xin : “Là mạo , xin Tiểu Lê nhé.”
Với hiền lành, cô nổi cáu nổi, chỉ thể đầu chỗ khác.
Đỗ Văn Thanh thấy liền sang cô gái khí chất lạnh lùng sắc sảo bên cạnh:
“Phó xưởng trưởng Mai, đây là đồng chí Lý Thanh Lê, Tiểu Lê là ... là bạn của , Tiểu Lê, đây là phó xưởng trưởng của nhà máy phân hoá học bọn .”
Thấy Lý Thanh Lê thờ ơ, tuy bất đắc dĩ nhưng cũng giận, sang tiếp: “Phó xưởng trưởng Mai, mấy câu với Tiểu Lê, xong sẽ qua ngay.”
Người phụ nữ xưng là phó xưởng trưởng Mai thoáng qua hai , khẽ gật đầu với Lý Thanh Lê: “Tạm biệt.”
Lý Thanh Lê bóng dáng phó xưởng trưởng Mai rời , Đỗ Văn Thanh, đầy đầu mờ mịt, cô và Đỗ Văn Thanh thì cái gì để cơ? Chuyện cần đều hết trong thư mà?
Dù , đối mặt với khuôn mặt thiện tươi , cô cũng tiện tỏ thái độ, chỉ đành lệ, nhưng cũng định chủ động mở lời.
Đỗ Văn Thanh vẫn ôn hoà, “Sao em tới huyện thành mà thư báo , để còn đường đón tiếp?”
Lý Thanh Lê dùng ánh mắt kinh dị , ba giây mới thật lòng khen ngợi: “Đồng chí Đỗ Văn Thanh, con đúng là tồi nha!”
Thư cô quả thật khác gì thư tuyệt giao, thế mà khi gặp vẫn khách khí như , thậm chí còn định tiêu tiền mời cô ăn cơm, rốt cuộc khoan dung rộng lượng đến cỡ nào?
Kiểu bạn , cô cả tá!
Đỗ Văn Thanh khen nữa đỏ mặt, chuyện lắp bắp, “Nào... nào như em ?”
Mắt thấy sắp đến giờ chiếu phim, sợ Phó Bạch hiểu lầm, cô chỉ đành trả lời lệ: “Đồng chí Đỗ Văn Thanh, bận việc gì thì cứ , phim xem sắp chiếu.”
Mất mát trong mắt Đỗ Văn Thanh rõ ràng: “Vậy , em tới huyện thành nhất định thư nhé, một tiệm cơm giò heo và thịt kho tàu ngon, chắc chắn em sẽ thích.”
Lý Thanh Lê thật lòng gật gật đầu, “Được , mau , công việc quan trọng hơn.”
Đỗ Văn Thanh cô một lúc, trong mắt như vô vàn lời , cuối cùng chỉ chào một câu “Tạm biệt” chậm rãi rời .
Người khuất Lý Thanh Lê mới chợt nhớ , cô và Đỗ Văn Thanh mới gặp mặt hai , cô thích ăn giò heo và thịt kho tàu nhỉ?