Phó Bạch lướt qua một lượt, hỏi: “Lê Tử, em xem bộ nào?”
Lý Thanh Lê thuận miệng đáp:
“Đương nhiên là bộ nào chiếu sớm nhất , xem xong còn thể dạo huyện thành một vòng.”
“Nếu tới xem phim tất nhiên nên xem bộ thích nhất, trong lúc chờ chúng thể dạo , em thấy ?”
Cô chớp chớp mắt, “Vậy nếu em xem bộ phim chiếu sớm muộn, dạo phố cũng tiện thì ?”
Phó Bạch buồn , hỏi ngược : “Em tới huyện thành chủ yếu là để xem phim dạo phố?”
Lý Thanh Lê hiên ngang ưỡn ngực: “Trẻ con mới chọn, lớn lấy hết!”
Phó Bạch: “…”
Anh quyết định đổi cách khác, đôi mắt phượng bình tĩnh cô, “Nếu phim em xem chiếu cuối cùng thì ?”
Lý Thanh Lê liếc bốn phía, xác định ai tới gần mới ghé tai thầm một câu.
Ánh mắt Phó Bạch cô tựa như hồ nước gió xuân thổi qua, lăn tăn gợn sóng, hai tai lặng lẽ đỏ lên.
Lý Thanh Lê đắc ý: “Đồng chí Phó Bạch, chúng xem suất nào đây?”
Phó Bạch mặt cảm xúc, “Ờm…” ––––––––––
Xem xong bộ phim dài gần 100 phút thì cũng đến trưa 12 giờ rưỡi, Lý Thanh Lê cùng Phó Bạch sóng vai khỏi rạp chiếu, miệng vẫn còn bàn về nội dung.
“Hết b.ắ.n pháo đến đột kích… Em phục đầu óc thông minh của Cao Truyền Bảo nhất luôn, nếu em cũng thông minh như thì lúc thi chẳng khổ như .” Lý Thanh Lê cảm thán.
“Em cảm thấy thông minh?” Phó Bạch một tiếng, “Anh cảm thấy thông minh đấy chứ.”
Mắt cô sáng lên, mừng sợ: “Thật á? Ví dụ như?”
“Ví dụ như, em chọn đúng yêu.”
Lý Thanh Lê cạn lời, một lát mới buồn bã : “… Phó Bạch, đổi .” Không còn là đoá hoa cao lãnh đỉnh núi tuyết trắng nữa.
Hai phố, đến nửa đường bỗng một giọng nữ sắc lạnh vang lên, như lệnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-127.html.]
“Đồng chí Lý Thanh Lê, phiền cô chờ một chút.”
Lý Thanh Lê cùng Phó Bạch dừng chân đầu , chỉ thấy phó xưởng trưởng Mai mới gặp mặt đó hùng hổ bước đến, liếc mắt Phó Bạch, xã giao với cô:
“Đồng chí Lý Thanh Lê, mạo hỏi cô một câu, hai là… yêu ?”
Lông mày Lý Thanh Lê nhíu , ánh mắt vài phần vui, chỉ là nhớ đến họ vẫn đang việc trong nhà máy phân hóa học, nên đắc tội , cô chỉ thể nén giận hỏi ngược : “Phó xưởng trưởng Mai hỏi là ý gì?”
Phó xưởng trưởng Mai nhận cô gái mặt dường như chút vui, ánh mắt dịu xuống, :
“Nhà máy phân hóa học chúng nhiều nam thanh niên xuất sắc lập gia đình, đồng chí Lý Thanh Lê xinh động lòng , nếu cô yêu thì cũng giúp trong xưởng thêm cơ hội mà.”
Diễn thì diễn cho trót, cô sang với Phó Bạch: “Thuận tiện cũng giúp nữ công nhân viên chức trong xưởng luôn.”
Lý Thanh Lê kịp thì Phó Bạch áy náy: “Xin , dù là nam nữ công nhân thì đều cơ hội . Chúng còn việc, xin phép .”
Nói xong nắm c.h.ặ.t t.a.y cô lướt qua phó xưởng trưởng Mai.
Phó xưởng trưởng Mai: “…” Tuy sai, nhưng mà thanh niên chuyện cũng gợi đòn ghê.
Đợi hai xa , ý trong mắt Mai Ngâm Tuyết cũng tiêu tán. Buổi tối tan , cô tình cờ gặp Đỗ Văn Thanh đường liền phóng xe đuổi theo.
––––––––––
Buổi chiều ngày thứ ba khi xem phim, Lý Thanh Lê chào xách hai con chim bồ câu đến chân núi kiếm ăn. Tới nơi cô buộc bồ câu cành cây, xoay móc bốn quả trứng từ trong túi.
Thì "kiếm ăn" chỉ là cái cớ, thêm cơm cho mới là thật. Lý Thanh Lê tùy tiện lấy mấy tảng đá xếp thành bếp chuẩn nướng trứng bồ câu, bận rộn một lúc mới nhóm lửa, tiếp theo chỉ cần thêm củi, canh lửa là xong.
Cô dựa một cây hòe già, nướng trứng bồ câu quyển sách ngữ văn mới lôi từ chân bàn.
Về phần vì nướng trứng sách, Phó Bạch "bụng đầy thi thư tự khí chất" ? Hiện tại cô sách, lát nữa ăn no trứng bồ câu, khí chất và bụng đều đủ, quá mỹ còn gì?
Mới mấy dòng, Lý Thanh Lê bắt đầu mơ mộng, cô bắt đầu sách ngữ văn cấp 3 từ bây giờ, khi nào mấy năm nữa thi đại học sẽ như cá gặp nước, trở thành áp lực của nhỉ?
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng lùm cây đối diện tiếng trò chuyện truyền đến.
Lý Thanh Lê định chuyển sang chỗ khác tránh quấy rầy , nhưng giọng hai là năm Lý Thành Dương và Tô Nhân, cô lập tức dừng —— nhất định đề phòng, lỡ Tô Nhân giở trò thì .
“Lý Thành Dương, mấy ngày nay cứ thấy em là vòng sang đường khác? Chẳng lẽ em là sài lang hổ báo, là quỷ quái ăn thịt ?”