Lý Thanh Lê tưởng nhầm, hỏi nữa: “Chị cái gì cơ?”
Mai Ngâm Tuyết đan mười ngón , thẳng lưng, :
“Đồng chí Lý Thanh Lê, cán sự Đỗ là cán bộ tuổi trẻ đầy hứa hẹn của nhà máy chúng , nếu cô thật lòng yêu đương thì đừng lỡ dở lừa gạt nữa!”
Mai Ngâm Tuyết nhanh chậm, giọng điệu cũng hề gay gắt, nhưng Lý Thanh Lê xong chỉ cảm thấy hết sức chói tai.
Cô bật dậy, ánh mắt sắc lạnh, chống hai tay lên bàn chất vấn:
“Phó xưởng trưởng Mai, đề nghị chị cho rõ ràng, lừa gạt lỡ dở Đỗ Văn Thanh lúc nào?”
Mai Ngâm Tuyết cũng né tránh ánh mắt của cô:
“Nếu cô đang hẹn hò với cán sự Đỗ, tại xem phim điện ảnh cùng đồng chí khác, còn e dè mà gọi là yêu? Hành vi của cô lừa gạt thì là cái gì? khuyên cô nên chủ động chia tay cán sự Đỗ, đừng để đến khi phát hiện thì ai mặt .”
Lý Thanh Lê tức đến bật , “Hóa phó xưởng trưởng Mai tìm là vì Đỗ Văn Thanh ? là họ từng giới thiệu cho chúng quen , nhưng bọn mới gặp tổng cộng hai , cũng thư gửi cho , rõ chúng hợp. Cho nên và Đỗ Văn Thanh chỉ quen sơ sơ, còn chẳng tính là bạn bè. Ai là đang tìm hiểu chứ? là nực !”
Mai Ngâm Tuyết thấy Lý Thanh Lê đầy tự tin như thì thoáng khựng , tiếp tục bình tĩnh :
“ hỏi qua cán sự Đỗ, chính miệng thừa nhận hai đang tìm hiểu , hiểu rõ loại bịa chuyện vô cớ.”
Lý Thanh Lê hừ lạnh:
“Chị hiểu , còn thì hiểu rõ chính , chính là . Khỏi nhiều lời vô ích, chị gọi Đỗ Văn Thanh đến đây đối chất với , thì chẳng việc gì sợ! mà cho chị , dù là cấp của họ , nhưng là chị trách oan , còn bắt một chuyến đến tận đây, nếu sự thật chứng minh dối, chị xin ! Còn trả phí vất vả cho và trai nữa!”
May là Điêu Mỹ Hán ở đây, nếu Lý Thanh Lê với cấp của như , khi sốt ruột nhảy dựng lên, đỉnh đầu hói mở rộng thêm một mảng mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-131.html.]
Mai Ngâm Tuyết thấy Lý Thanh Lê thản nhiên như , trong lòng cũng nghi hoặc, cô nhíu mày dậy:
“Giờ sẽ cho gọi cán sự Đỗ tới, nếu việc thật sự hiểu lầm, sẽ chịu bộ chi phí và xin cô.”
Tuy trong lòng Lý Thanh Lê khó chịu, nhưng thấy Mai Ngâm Tuyết xử lý quyết đoán dứt khoát, nhất thời cũng ghét nổi , chỉ thể kiên nhẫn đợi trong văn phòng.
Đã thế trong lúc đợi Mai Ngâm Tuyết còn tự rót , lấy quýt xanh mời cô càng khó ác cảm, dù cũng mời cô ăn trái cây mà.
Nhà Đỗ Văn Thanh ở ngay trong ký túc xá của nhà máy, chẳng bao lâu chạy tới văn phòng.
Đỗ Văn Thanh gõ cửa bước liền cảm nhận phía bên một ánh mắt nóng cháy như xuyên thấu, theo bản năng nghiêng đầu qua.
“Tiểu Lê! Sao em tới đây!” Đỗ Văn Thanh vì quá vui sướng mà chú ý tới ánh mắt lạnh lẽo của Lý Thanh Lê.
Vừa định bước tới chỗ cô mới nhận đang ở nơi nào, vội thu chân, hổ gãi đầu, ngốc nghếch với Mai Ngâm Tuyết, hỏi:
“Phó xưởng trưởng Mai gọi tới là chuyện gì ?” Dù đang chuyện với cấp nhưng khóe mắt vẫn tự chủ mà liếc sang bên cạnh.
Lý Thanh Lê sải bước đến mặt , lạnh giọng chất vấn:
“Đỗ Văn Thanh, hỏi , thư rõ với là chúng hợp, với khác là chúng đang tìm hiểu ? Ban đầu còn thấy cũng khá , hoá là loại như . lầm !”
Trong nháy mắt, biểu cảm mặt Đỗ Văn Thanh như sét đánh, ngây dám tin, mất một lúc mới hồn.
“… Tiểu Lê, em gửi bức thư cho lúc nào? Trước nay em vẫn thư cho , còn hẹn khi nào đến huyện thành, mời em xem phim điện ảnh, ăn giò heo thịt kho tàu mà. Em còn kể chuyện nuôi bồ câu nữa… Sao đột nhiên cắt đứt?”
Đỗ Văn Thanh còn tưởng chia tay bất ngờ, mặc kệ chuyện trong văn phòng phó xưởng trưởng thích hợp , tiến gần Lý Thanh Lê, hai mắt cô chăm chú