Buổi trưa, cổng nhà Lý Khánh Sơn ở công xã x**n th** chen chúc đầy . Cha của Triệu mặt rỗ cùng một đám Triệu gia che chở Triệu Học Binh mặt mũi bầm dập hùng hổ kéo đến Lý gia.
“Lý Thành Phát, Giang Huệ Lan, mau đây cho ông!” Triệu mặt rỗ chống hông kêu gào, nước miếng văng tung tóe.
Tiếng kêu dứt thì cửa mở , đại gia đình Lý gia lũ lượt kéo ngoài, hơn hai mươi chật kín cổng.
Triệu mặt rỗ thấy ai nấy vẻ mặt bình thản, ý mở miệng, chỉ đành tự tiếp.
Ông chỉ cái đầu heo của Triệu Học Binh chất vấn: “Nhìn xem chuyện mấy , đ.á.n.h cháu trai
thành cái dạng gì đây? Khinh Học Binh cha ? Cha nó còn nhưng chú nó vẫn c.h.ế.t .”
Lý lão tam tính tình cả nhà hợp xử lý việc , liền nghển cổ đ.á.n.h giá Triệu Học Binh, :
“Úi chà, kỹ còn tưởng đầu heo mọc đấy, giật hết cả . Sao, chuyện thất đức gì mà đ.á.n.h thế? Bị đ.á.n.h thì tìm đ.á.n.h mà đòi công bằng chứ, tới Lý gia gì?”
Mặt Triệu mặt rỗ đỏ gay, hét lên:
“Đồ hèn hạ, dám mà dám nhận ! Ai đ.á.n.h Học Binh chẳng lẽ Lý gia mấy ?”
Lý lão tam trái , vẻ mặt vô tội, “Là ? Đang yên đang lành chúng đ.á.n.h cháu trai ông gì?”
Triệu mặt rỗ tính toán đủ đường cũng lường Lý gia sẽ phủi sạch trách nhiệm, chỗ nào để bấu víu, ông liền sang Triệu Học Binh, “Học Binh, cháu !”
Đối mặt với nhà họ Lý ngoài trong , Triệu Học Binh quả thật sợ c.h.ế.t khiếp. xung quanh nhiều , như tiếp thêm dũng khí, nén đau oán trách:
“Còn hỏi ? Các cho rằng xúi Lý Đại Nha thư giả cho cán sự Đỗ để trục lợi, cho nên hận , trả thù !”
Lý lão tam híp mắt mỉm : “Vậy ?” Triệu Học Binh cảnh giác, liên tục phủ nhận:
“Đương nhiên là , vô tội! và Lý Đại Nha cũng quen !”
Lý lão tam tiến lên vỗ vỗ vai , giả bộ an ủi:
“Người cha nào con nấy, con trai Nhị Cẩu là cái loại mặt thú, lòng hiểm độc, sinh con trai ch*m, kiếp đầu t.h.a.i thành súc sinh mà. Tốt lắm, cả nhà đều tin vô tội! Ha ha ha…”
Triệu Học Binh ngơ ngác hiểu, lúc mặt nhăn nhó như nhét phân mồm.
Lý lão tam tiếp: “Thật chuyện của Đại Nha chỉ là hiểu lầm thôi. Mà là hiểu lầm thì chúng càng thể đ.á.n.h Học Binh đây . Còn về việc ai là tay, thứ cũng .”
Đây là kết quả mà cả nhà bàn bạc kỹ lưỡng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-136.html.]
Nếu sự việc bại lộ ở huyện thì gì lo, vì ở đó chẳng ai quen Lý gia cả. nếu nhận là , để trong đội sản xuất sẽ tổn hại đến thanh danh của Đại Nha.
Vả Triệu Học Binh c.h.ế.t thừa nhận, trong tay họ chứng cứ, chi bằng thuận nước đẩy thuyền việc là nhất.
Đương nhiên, chuyện giả danh thể coi như từng xảy , nhưng dạy dỗ Triệu Học Binh thì thể thiếu.
Lý gia cái gì cũng thể nhịn, riêng thiệt thòi thì !
Lý lão tam dùng bốn lạng đẩy ngàn cân, chọc cho đám Triệu Học Binh tức nổ phổi.
Lý tam tẩu thấy ánh mắt tên Triệu Học Binh chồng như ăn tươi nuốt sống, lập tức khó chịu phun vỏ hạt dưa xuống đất, tay chống bụng bầu quát:
“Mày lườm cái gì? Muốn so xem mắt ai to hơn ? Hay là mày vẫn nghĩ là nhà tao đánh? Mày chứng cứ ? Không thì cút! Còn dám lườm nữa, bà đây móc mắt mày xuống bóng đá bây giờ!”
Lý lão tam giữ chặt vợ , vẻ mặt ôn hoà:
“Vợ bầu, dạo cáu gắt lắm, mặt rỗ thông cảm nhé. mà việc thật sự liên quan gì đến chúng cả, thế , bắt thủ phạm, nếu cần đ.á.n.h thì cứ gọi chúng tham gia, năm em bảo đảm đ.á.n.h quỳ bò mới thôi!”
Lúc Lý Thành Năng mới mặt hoà giải, một tay kéo Triệu mặt rỗ, một tay kéo Lý lão tam:
“Thôi thôi, đều là trong nhà, đừng vì mấy việc nhỏ mà cãi gì. mà mặt rỗ , lửa khói, chắc là Học Binh sai nên mới đ.á.n.h đấy! Cậu là chú nhất định dạy dỗ nó cho , điều, đừng suốt ngày gây sự, chừng ngày nào đó ném xuống sông thì khổ!”
Lý Thành Năng thẳng chút nể mặt, Triệu Học Binh xong tức trợn trắng mắt, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Lý gia thì mặt dày thừa nhận, Triệu gia thì chứng cứ, còn đại đội trưởng là họ hàng của Lý gia, việc ầm ĩ nữa cũng thu kết quả.
Cảm giác của Triệu Học Binh lúc chỉ thể miêu tả bằng một câu: như nhét một đống phân miệng, là ai nhưng chứng cứ, chỉ thể ngậm ngùi nuốt xuống, ấm ức chỗ .
Giằng co một hồi, Triệu mặt rỗ giận đùng đùng mà đến, mất mặt mà .
Nhìn theo bóng đám Triệu gia rời , Lý Thanh Lê khoanh tay thầm, bàn về khoản hổ, Lý gia nhà cô bao giờ thua!
Người tan cổng đóng, Lý Thanh Lê với Lý Đại Nha đang ủ rũ cụp đuôi:
“Giờ tin Đỗ Văn Thanh dối ? Chính miệng Triệu Học Binh quen cháu đấy! Lần nhớ mở to mắt mà , đừng để lừa như đứa ngu nữa!”
Lý Đại Nha gục đầu, ôm chặt cánh tay đến mức khớp xương trắng bệch.
Từ góc độ của Lý Thanh Lê chỉ thể thấy đỉnh đầu đen nhánh và mấy giọt nước mắt mặt đất.