Bà xuống mép giường, Lý Thanh Lê cũng xuống, quát một tiếng, chỉ đành nép một bên.
“Tiểu Lục, con , con với Phó Bạch rốt cuộc quan hệ gì?” Giọng bà nghiêm khắc hiếm thấy.
Lý Thanh Lê vặn vặn ngón tay, ngại ngùng đáp: “Mẹ còn hiểu ? Như thấy đó!”
Bà bực tét lên mu bàn tay cô:
“Hư đốn! Con mới chia tay tên họ Vương bao lâu, giờ dính tới một tên thanh niên trí thức khác, vẫn chừa đúng ? Ngoài bao nhiêu con chọn, cỡ như Tiểu Đỗ con cũng chướng mắt, thích một thành phần gia đình là ? Phó Bạch ngoài mặt thì cái gì? Có phúc hưởng, yêu thanh niên trí thức một nghèo hai trắng tay, đầu con hỏng hả? Thậm chí còn chẳng bằng Vương Húc Đông kìa!”
Lý Thanh Lê lắc lắc tay, ấm ức: “Con và Phó Bạch yêu thật lòng mà…”
“Thật lòng cái rắm! Lúc con thích cái thằng Vương Húc Đông cũng y như ! Không khác một chữ nào!”
Lý Thanh Lê: “…” Xấu hổ ghê.
“Lần khác, con với Vương Húc Đông chỉ là niên thiếu vô tri, cố ý lừa tình con, con vô tội mà. Còn Phó Bạch thì lừa con bao giờ, cũng từng chiếm lợi gì từ con. Một là trời, một là đất, một thật lòng, một giả tạo, giống ?”
Bà Điêu xua tay, “Mẹ con ngụy biện, chỉ một câu thôi, đồng ý! Chuyện của con với Vương Húc Đông theo con, kết quả thì ? Tí nữa thì hỏng cả đời! Lần con gì cũng sẽ đồng ý , con hận cũng , con sẽ tất cả là vì con! Chia tay Phó Bạch ngay !”
Thái độ của bà cực kỳ kiên quyết.
Lý Thanh Lê xưa nay từng cãi lớn với , giận tủi, phịch xuống tủ đầu giường, ôm cánh tay đầu lời nào.
Bà Điêu cũng mặc kệ, rõ ràng ý chịu thua.
Tiếng Lý đại tẩu gọi ăn cơm phá vỡ bầu khí yên tĩnh, Lý Thanh Lê buông tay dậy, miễn cưỡng : “Thôi , con sẽ lời chia tay Phó Bạch, nhưng bây giờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-139.html.]
“Vì ?”
Cô liếc trộm , chột nuốt nước miếng:
“Thật con tốn công lừa gạt mãi mới theo đuổi Phó Bạch đó. Ban đầu con cũng định yêu lâu dài , nhưng tiếc trai nên ngắm thêm một thời gian nữa. Mới yêu đến một tháng , lúc còn thề thốt gả, giờ mà ngoắt đòi chia tay, chắc chắn sẽ nghĩ là con lừa tình, đến lúc đó tức giận phanh phui cho thì ? Người trong đại đội đều chuyện giữa con và Vương Húc Đông, nếu thêm chuyện của Phó Bạch nữa thì con lấy chồng nữa?”
Bà Điêu mới dậy, xong choáng váng ngã xuống giường, mặt mũi bàng hoàng tam quan vỡ nát, mấy bắt đầu từ .
“Là con chủ động... theo đuổi Phó Bạch ? Con còn định chịu trách nhiệm? Khoan , Tiểu Lục, con đùa bỡn tình cảm của chứ? Con là con gái, thiệt là...”
Bà nổi nữa , bởi vì chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt của Phó Bạch, cùng với bao năm qua thấy tin đồn qua với cô gái nào, đến cùng là con gái bà Phó Bạch mới là thiệt đây?
Lý Thanh Lê ỏn ẻn đáp, “Ai bảo Phó Bạch trai quá chi, bảo con nhịn thế nào ? Với con thấy , cần mãi mãi, chỉ cần từng là đủ. Con cũng xí, Phó Bạch yêu con cũng chẳng thiệt.”
Bà Điêu cạn lời, nếu lời con gái ruột thì bà quăng cho một cái tát .
Nghe , con bé đang tiếng ? Nếu đổi thành đàn ông, chắc chắn sẽ gọi là siêu cấp cặn bã, đường c.h.é.m cũng oan !
Bà lão xưa nay miệng lưỡi lanh lợi, giờ cứng họng. Biết bây giờ, bà cũng tuyệt vọng lắm chứ, nhưng cái đứa cặn bã là con gái của bà, con gái ruột!
Nghẹn nửa ngày, cuối cùng bà chỉ rặn một câu: “Tiểu Lục, con định xử lý chuyện thế nào?”
Lý Thanh Lê xuống, vắt một chân lên như cao thủ tình trường, môi đỏ mấp máy, tùy ý phun mấy chữ:
“Cứ tạm , ngày nào đó con chán, hoặc là thấy còn trai nữa thì chia tay thôi.”
Bà Điêu: Con gái chơi đùa tình cảm , con gái là gái đểu, đây!