Buổi trưa cả nhà cùng ăn cơm, dạo Lý Thanh Lê ăn ít nên là ăn xong đầu tiên, buông chén đũa xuống lững thững ngoài, dáng vẻ cứ như ông lão cơm no rượu say chuẩn dạo .
Chân Lý Thanh Lê mới bước khỏi cửa, cô bưng bát cơm đuổi theo.
“Tiểu Lục, con đợi , việc hỏi con đây.” Hai con liền ở ngoài sân chuyện.
“Mới ăn cơm xong mà con đấy?” Bà cảnh giác cô, hỏi xong mới và cơm miệng.
Lý Thanh Lê kéo đến chỗ bụi cỏ Hứa gia, ngượng ngùng hạ giọng:
“Con định đến ký túc xá thanh niên trí thức tìm Phó Bạch đó. Mẹ đừng lườm con, con ngay là xong sẽ thế mà.”
“Biết mà vẫn ? Mới chia tay bao lâu mà đến gặp, nó là cục nam châm!” Bà trợn mắt khinh thường.
Lý Thanh Lê ôm tay , lay lay, “Mẹ, nãy bắt gặp… chắc giờ vẫn còn lo lắng, con an ủi chút thôi.”
Bà Điêu giãy nảy, “Con an ủi nó? Con ngược đời , con là phụ nữ, nó là đàn ông, an ủi cũng là nó an ủi con, thì còn thể thống gì?”
“Thì sớm muộn gì bọn con chẳng chia tay, giờ con đối xử với hơn một chút, tách sẽ nghĩ là con yêu đương nghiêm túc. Ngược nha, nếu hiện tại con thờ ơ lạnh nhạt thì ? Thì Phó Bạch sẽ nghĩ con chỉ mê cái mặt của , giờ chán nên cố ý lạnh lùng để ép chủ động đề chia tay, đến lúc đó đời con coi như xong luôn!” Lý Thanh Lê vỗ tay, khẳng định chắc nịch.
Bà Điêu nhai cơm suy tư:
“Hình như cũng lý, nhưng nghĩ cứ thấy sai sai...”
Lý Thanh Lê mất kiên nhẫn, giận dỗi buông tay bà , “Vậy để con tìm chia tay luôn nha, dù trai cũng từng là của con, con cũng lỗ. Cũng đỡ cả ngày nghĩ đông nghĩ tây!”
“Thế ? Lỡ nó con chỉ chơi bời qua đường, tính đến chuyện cưới xin, tới nhà đòi tiền bồi thường thì ?” Gen yêu tiền trong bà Điêu lập tức xông phản đối.
Lý Thanh Lê lắc đầu thở dài: “Mẹ, rốt cuộc thế nào đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-140.html.]
Vì chút tiền còn sót trong túi, vì thanh danh con gái, bà Điêu bất đắc dĩ khoát tay, “Đi , đừng lởn vởn mặt nữa, nhức hết cả đầu.”
Sầu đời quá!
Lý Thanh Lê tung tăng dạo hai vòng quanh ký túc xá thanh niên trí thức, Phó Bạch lập tức hiểu ngay, nhét một xấp sách bài tập bỏ cặp, đó rời khỏi ký túc xá.
Vẫn là rừng cây quen thuộc , vẫn là hai quen thuộc , hai ngọt ngào.
Phó Bạch thu nụ , nghiêm mặt : “Anh chuẩn xong , buổi chiều lên trấn mua thêm ít quà nữa, sáng mai đến nhà em xin phép chú thím nhé.”
Lý Thanh Lê: “Hở?”
Anh kéo hai tay cô, hít sâu một , “Tuy hiện tại thời điểm lý tưởng, nhưng nếu thím chuyện thì bày tỏ thái độ. Anh đến với em là nghiêm túc, là thật sự kết hôn với em, thích con gái của chú thím. Cho dù mắt thể cho em một cuộc sống giàu , nhưng sẽ nỗ lực vì tương lai của chúng , sẽ cố gắng chăm sóc em thật , để cha em thể an tâm giao con gái cho !”
Lý Thanh Lê nhất thời nên gì, chỉ rời mắt, bởi vì cô thấy trong mắt là sự chân thành nghiêm túc, ánh mắt khiến cô an tâm, khiến cô tin tưởng rằng
sẽ đối xử với cô thật , rương lai hai sẽ hạnh phúc.
“Ừm, em tin .” Cô mỉm rạng rỡ.
Phó Bạch khẽ cau mày phát sầu: “Anh rành việc mua quà lắm, chú thím thích cái gì, chú hút t.h.u.ố.c em?”
Lý Thanh Lê nháy mắt trở hiện thực, vội ngắt lời , “Mẹ em đồng ý chuyện của chúng , mà đồng ý tương đương cả nhà đồng ý, cho nên cần gấp gáp tới nhà .”
Phó Bạch nghi ngờ, “Thật ? chuyện của cha giải quyết xong, điều kiện hiện tại của cũng hạn, nếu đổi là phụ của em, lẽ cũng sẽ do dự.”
Ngay đó , “Lê Tử, giữa chúng cần giấu giếm điều gì, thím chỉ một cô con gái là em, giỏi giang như , đương nhiên là vạn phần coi trọng, yêu cầu về con rể là bình thường, nếu chút áp lực mà cũng chịu , thì cũng tư cách ở bên em.”