Lý Thanh Lê tròn mắt , giọng lộ rõ vẻ vui: “Thầy Phó, đừng nữa, dám tiếp thì em sẽ…”
Phó Bạch nheo mắt, “Hửm?”
Cô nhón chân, hôn khẽ lên môi như chuồn chuồn đạp nước.
“… Em sẽ nhịn mà c.ắ.n một cái!” Cô chắp tay lưng, đắc ý đáp.
Thế nhưng cô đắc ý cũng quá ba giây, bởi vì Phó Bạch một lời, ánh mắt dần tối, đột nhiên ôm chầm lấy cô kéo lòng, hai cánh môi hung hăng dán đôi môi đỏ bừng của cô.
Khoảnh khắc , gió ngừng thổi, mây ngừng trôi.
Một lát hai mới gian nan tách , mặt ửng đỏ thở hổn hển.
Lý Thanh Lê lấy tay che mặt, hổ đầu chỗ khác dám mặt, khẽ hỏi: “Vừa chúng tới nhỉ?”
Lẽ nào Phó Bạch là nam hồ ly biến thành , mới ở bên một lúc mà đầu óc cô mơ mơ màng màng, nhớ gì thế ?
Phó Bạch khẽ, “Đang tới chuyện con rể tương lai đến nhà cha vợ mắt.”
Cô tức giận liếc một cái, “Chúng mới yêu bao lâu mà con rể tương lai với chả mắt? Mặt dày quá !”
Phó Bạch trêu chọc: “Đàn ông mà, đối với ngoài mới cần mặt mũi, chứ với thích thì cần .”
Lý Thanh Lê nhịn mà cong khóe môi, hai lúm đồng tiền như hai đoá hoa nở rộ, nhưng nghĩ đến chuyện chính, cô nghiêm giọng:
“Được , thật em miệng thì ác nhưng tâm lắm, ưu tú trai thế , em thì nổi tiếng là mê , em năn nỉ một hồi nên giờ đồng ý chuyện của chúng .”
Vụ án xử sai của cha Phó Bạch sớm muộn gì cũng minh oan, hiện tại chỉ thiếu thời gian, cho nên việc duy nhất cô thể bây giờ chính là kéo dài thời gian, chờ đến khi cha trả sự trong sạch thì điều cô băn khoăn sẽ biến mất một nửa, chuyện của cô và cũng dễ chấp nhận hơn.
Phó Bạch nghĩ một lúc cũng nhắc chuyện nữa. Là thật giả, về gặp thím Điêu sẽ rõ, giả thì thể thành thật, mà thật thì sợ nghi ngờ.
Lý Thanh Lê trộm Phó Bạch, thấy lông mày giãn mới dám thở phào.
Vì tương lai hoà hợp giữa vợ và con rể, cô thật sự rầu thối ruột luôn đó!
Chưa kịp để Lý Thanh Lê thở dài nhẹ nhõm hết một , Phó Bạch đột nhiên : “Lê Tử, dạo em việc gì , cũng rảnh, là chúng cùng …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-141.html.]
Lý Thanh Lê lên tinh thần, cực kỳ chờ mong hỏi: “Làm gì cơ?” Ngắm ? Ngắm trăng? Đi xem phim? Hay là…
“Cùng ôn sách giáo khoa cấp 3 .” Phó Bạch trả lời nghiêm túc.
Lý Thanh Lê: “…”
“Phó Bạch, mà còn nhắc đến chuyện học hành nữa là em chia tay luôn, em học tới mức sắp c.h.ế.t luôn đây .”
Phó Bạch: “… Thảm đến mức đó á?”
Chợt tiếp: “Mùa xuân sang năm em thi tuyển Xưởng dệt may ? Bắt đầu học từ bây giờ là .”
Lý Thanh Lê lập tức đổi sắc mặt, “Khụ khụ, đến chữ "học" là não em tự động bán t.h.ả.m đó. Có thầy Phó dạy kèm, em nào lý do cự tuyệt?”
Cô còn tham gia kỳ thi đại học năm 1977 đấy, học ?
Phó Bạch xoa xoa tóc cô mỉm , “Lê T.ử của ngoan quá.”
Lý Thanh Lê tự nhiên hì hì, “Thầy Phó, nhớ giữ mãi tâm trạng nha.”
Không thì đến lúc thật sự dạy em, sẽ nghi ngờ cuộc đời đó.
––––––––––
Sáng hôm Phó Bạch tiết dạy, Lý Thanh Lê ăn xong cơm sáng liền chạy ngoài, ngoài dự đoán, cô bắt .
“Tiểu Lục, hôm qua con từ trưa đến tối mịt mới về, sáng mới ăn xong định , con còn coi cái nhà gì hả?”
Có cô con gái xinh thế , bà Điêu còn thấy vui hơn cả ăn cơm, thế mà giờ cứ ăn xong nó chạy biến, bà thể nào thích ứng nổi.
Mà cần đoán cũng là nó ngoài tìm cái Phó Bạch , sớm tối dính lấy gì , đằng nào chẳng chia tay.
Lý Thanh Lê nheo mắt đầu , cả khuôn mặt mất hết sức sống:
“Mẹ cần lo, con đến chỗ thầy Phó ôn kiến thức cấp 3 thôi.”
Vẻ mặt Lý Thanh Lê lên tất cả, bà Điêu thế mà tin ngay, trong đầu bà lúc chỉ một suy nghĩ: Người hẹn hò đều là dạo, xem phim, còn con gái thì... học ? Thanh niên bây giờ khó hiểu thật.
Haizz, vì mê cái mặt của Phó Bạch mà đến mức , hổ là con gái ruột của , thấy là ham.