SỐNG TRONG CUỐN TIỂU THUYẾT CHIẾN THẮNG NHÂN SINH - Chương 143

Cập nhật lúc: 2025-12-02 02:30:42
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa đẩy cửa bước , bảy đôi mắt đồng loạt về phía cô, một cảm giác kì lạ bỗng dâng lên, bởi vì cô thấy một với vẻ lo lắng, thương cảm.

Người làn da trắng nõn bóng loáng nhất, dáng thon thả nhất, mặt mũi xinh nhất, mặc bộ quần áo thời thượng nhất trong bảy khẽ cong khoé môi, ôm cánh tay dậy khỏi giường của Lý Thanh Lê, sắc mặt u ám bước đến chỗ cô.

 

“Là cô dọn hết đồ của khỏi giường tầng ?” Cô gái kiêu ngạo hếch mặt lên trời, chỉ để cho đối diện thấy chóp mũi cô .

 

Lý Thanh Lê chớp chớp mắt vô tội:

 

“Nói chính xác thì là trai bỏ xuống, nhưng giờ về , cô với luôn cũng , vấn đề gì ?”

 

“Cô còn dám hỏi vấn đề gì? Đồ của đều để ở đó, còn cho phép động , ai cho các cái quyền đó? Xin mau !”

 

Cô gái mặt tròn phía đối diện cũng phụ hoạ, “Đồ của Khiết Khiết đều là đồ đắt tiền, còn mất công sắp xếp gọn gàng, các cô tiếng nào tự tiện dọn , đúng là quá đáng đó, xin là đương nhiên.”

 

Ngoài ba đang chuyện, những khác im như ve sầu mùa đông.

 

Lý Thanh Lê bình tĩnh ngang qua Đinh Khiết, thả phích nước nóng xuống, vỗ vỗ tay xoay , tủm tỉm hỏi: “Vậy giường tầng đó là của chị hả?”

Đinh Khiết nheo mắt đ.á.n.h giá mặt, giọng lạnh lẽo: “Tốt nhất là cô nên điều, kiên nhẫn của hạn.”

 

Lý Thanh Lê nhạt, nếu nhớ đến lời dặn dò của cha và các chị, bảo cô bớt gây chuyện thì cô thật sự tặng cho phụ nữ một cái bạt tai, chứ thật, ở khoản gây sự thì ai bằng cô !

 

Vì cha , chị và bác cả, Lý Thanh Lê đành kìm nén:

 

“Chị gái , nếu thực sự sai thì sẽ xin , nhưng đồ chị để đó vốn bừa bộn, mà trai xuất phát từ thói quen chẳng những chuyển nguyên đồ đạc xuống bàn, còn xếp ngăn nắp. cũng thể chờ chị tan mới dọn dẹp giường đệm đúng , sai chỗ nào? Không sai thì xin ? Chưa kể thái độ chị còn kiêu ngạo như , xì…”

 

đ.á.n.h chị là tính lắm đấy!

 

Đinh Khiết hề cảm kích: “Trong ký túc xá bao nhiêu thấy, là cô lộn xộn đồ của , sai câu nào , hôm nay cô nhất định xin !”

 

Lý Thanh Lê mặt Đinh Khiết ném một ánh mắt xem thường. “Tắm rửa ngủ , trong mơ gì cũng .”

“Cô!” Móng tay Đinh Khiết suýt nữa chọc mặt Lý Thanh Lê.

 

Trưởng phòng ký túc xá Trương Uyển Hoa vội xông lên giữ chặt Đinh Khiết, “Được , chúng gặp chính là duyên phận, còn sống chung nữa mà. Va chạm là điều thể tránh khỏi, cứ cãi như trẻ con thế thì ? Có câu đ.á.n.h quen, hai nể mặt nhường một bước ?”

 

Lý Thanh Lê tủm tỉm lộ hai lúm đồng tiền: “Vậy em lời chị .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-143.html.]

Lý Thanh Lê ngoài mặt nhưng trong lòng hừ lạnh, cái con mụ Khiết Khiết định dễ dàng bỏ qua, cô cũng , nhưng cô sẽ giả vờ rộng lượng, xem cô định giở trò gì.

 

Tiếp tục dây dưa? Cô ngang ngược vô lý thì Lý Thanh Lê cô đây cũng sợ gì cả.

 

Tha cho cô? Chỉ sợ trong lòng cô tức c.h.ế.t, nhưng cô càng khó chịu thì cô càng sướng.

 

Thứ rác rưởi, mới xưởng ngày đầu tiên kiếm chuyện , hành vi khác gì mùng một Tết đến nhà đòi nợ cả, loại ở thời cổ đại ném cứt mặt là còn nhẹ đấy!

 

Quả nhiên, Đinh Khiết trông như là mới nhét phân mồm, sang nạt nộ Trương Uyển Hoa khách khí: “Trương Uyển Hoa, liên quan thì đừng xía ! Hôm nay con nhỏ xin !”

 

“Đinh Khiết, cô bắt ai xin thế?”

Ngoài cửa ký túc xá, một phụ nữ trung niên mặc bộ đồ lao động kaki màu xanh, tay cầm vở và bút máy bước , bà lướt qua trong phòng, bầu khí đang căng thẳng bỗng chốc càng áp lực, đến Đinh Khiết cũng yên dám động.

 

Người phụ nữ lấy giấy bút chỉ Trương Uyển Hoa, “Trương Uyển Hoa, cô , rốt cuộc là chuyện gì?”

 

Trương Uyển Hoa dám giấu giếm, một năm một mười kể đầu đuôi.

 

“Chủ nhiệm Lệ, chuyện là thế ……”

 

Chủ nhiệm Lệ xong, giơ tay ngăn cản Đinh Khiết định lên tiếng.

 

“Cô đừng nữa, xét tuổi tác kinh nghiệm cô đều hơn Lý Thanh Lê, nhưng chuyện lý thì còn trách ai? Mau xin Lý Thanh Lê , việc kết thúc ở đây.”

 

Đinh Khiết trợn mắt tin nổi: “Cái gì? xin ?” “Sao, lời tác dụng nữa đúng ?”

Mặt Đinh Khiết hết xanh tím như nhai ruồi.

 

Lúc trong lòng Lý Thanh Lê âm thầm reo hò: Cuối cùng cũng đến phiên lên sân khấu !

Cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Chủ nhiệm Lệ, xin thì cần ạ…” Trong môi trường tập thể, ép một kẻ chuyên bắt nạt xin thật sự chút nào.

 

“Việc đến cùng thì cũng , thứ nhất đúng là động đồ của , thứ hai mới đến, tính khí kiềm chế nên mới xảy mâu thuẫn với chị Đinh Khiết. xin , cho nên chị Đinh Khiết cũng cần xin . Hai coi như chuyện , quen từ đầu, ?”

 

Cho mi ghê tởm c.h.ế.t luôn!

 

Hai mắt chủ nhiệm Lệ sáng ngời sang Đinh Khiết. Đinh Khiết nghiến răng nghiến lợi:

“… Được.” Được cái đầu mi!

Loading...