SỐNG TRONG CUỐN TIỂU THUYẾT CHIẾN THẮNG NHÂN SINH - Chương 146

Cập nhật lúc: 2025-12-02 02:33:07
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quả nhiên, buổi tối khi Lý Thanh Lê bước cửa, hai chị em Đinh Khiết và Uông Diễm Linh thấy cô liền như uống nước tăng lực, tinh thần phấn chấn bật chế độ mỉa mai như thường lệ

 

Trong ký túc xá, Lý Thanh Lê tiện tay cầm hộp cơm rót nước sôi, bê hộp thổi thổi. Lúc Đinh Khiết ở đầu giường cắt móng tay, nháy mắt với với Uông Diễm Linh phía đối diện, hai lập tức phát động công kích thứ nhất.

 

“Sao bàn của ướt thế ?” Đinh Khiết bỗng bật dậy, chằm chằm mặt bàn, vẻ mặt suy sụp.

 

Uông Diễm Linh nháy mắt liền hiểu ngay, bắt chước Đinh Khiết ngạc nhiên chỉ hộp cơm nhôm tay Lý Thanh Lê:

 

“Lê Tử, hộp cơm của cô rỉ nước ? Nói thật nhé Lê Tử, hộp cơm nát như , đổi thì ném cho bà nội bát cho ch.ó , cô còn giữ gì?”

 

“Diễm Linh, cô cũng đừng khó , thấy quần áo cô vá một đống đấy , giống công nhân xưởng Dệt may chúng , giống cái đám... ngoài hơn …” Đinh Khiết thẳng, chỉ Uông Diễm Linh đầy ẩn ý.

Không khí như đông , yên tĩnh đến độ kim rơi cũng thể thấy, chỉ tiếng hết sức chói tai của Đinh Khiết cùng Uông Diễm Linh.

 

Năm còn bất an dám lên tiếng, Trương Uyển Hoa mấy can Đinh Khiết lườm lui về .

 

Với cái tài móc mỉa trào phúng của Đinh Khiết và Vương Diễm Linh, nếu là da mặt mỏng thì sớm hổ, giận dữ phát , đáng tiếc đối thủ của họ là Lý Thanh Lê, cô chẳng những thấy hổ giận dữ, ngược còn hì hì:

 

“Thứ nhất, hộp cơm nhôm trai khi tham gia quân ngũ phát, dù nát nữa thì vẫn thích dùng, cần mấy con ch.ó hoang mèo hoang đến mặt lải nhải. Thứ hai, quần áo vá đấy, nhưng vẫn hơn quần áo của một "chị gái" nào đó tuy vá nhưng cáu bẩn đen xì xì. Mộc mạc cần mẫn là đức tính , còn lười biếng lôi thôi… chắc là heo ha?”

 

Mặt Uông Diễm Linh tái mét, ở ký túc xá cô đúng là lười, bình thường lôi thôi lếch thếch nhưng ai thẳng mặt như bây giờ.

 

Lý Thanh Lê hất b.í.m tóc đầu, nhướng mày tiếp:

 

“Mà chỉ cần xinh thì dù quấn bao tải vẫn hơn gấp trăm , bằng nên chỉ thể bắt bẻ quần áo, cũng thành vấn đề, dù cũng để cho một đường sống chứ, đúng ? thèm để ý .”

Mặt Đinh Khiết cũng xanh lét, lời của Lý Thanh Lê chẳng khác nào lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng tim cô . Từ nhỏ đến lớn Đinh Khiết luôn xem khuôn mặt là niềm tự hào, khi Lý Thanh Lê xưởng, cô cũng công nhận là hoa khôi của xưởng, nhưng kể từ khi Lý Thanh Lê xuất hiện, ai mắt đều sẽ nhận xét Lý Thanh Lê hơn.

 

Một núi thể hai hổ, mỹ nhân gặp cũng ai chịu nhường ai, việc Đinh Khiết chọc tức Lý Thanh Lê phần lớn là do nguyên nhân .

 

Thấy bọn họ tức còn đủ, Lý Thanh Lê tiếp tục , :

 

“Cuối cùng, mong chị Đinh Khiết và chị Diễm Linh cứ việc yên tâm, nếu xin cơm thì cũng đến nhà hai chị , bởi vì nhà hai chị còn thiếu một thứ.”

 

Diệp Vãn Hà tò mò hỏi: “Thiếu gì thế?”

 

Lý Thanh Lê khẽ: “Còn thiếu gì nữa, đương nhiên là thiếu đạo đức !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-146.html.]

 

Đinh Khiết và Uông Diễm Linh chỉ thiếu nước chỉ tay mũi cô là ăn mày, cô cần gì vòng vo, gì khó cứ ném hết sang bọn họ là xong.

 

Người khác coi công việc ở xưởng Dệt may như bảo vật, Lý Thanh Lê cô thì , kì thi đại học khôi phục cô chắc chắn sẽ tham gia, đây là bước ngoặt của cuộc đời cô, cô tuyệt đối sẽ lực ứng phó.

Tham gia kì thi đại học, đại học thì tương lai càng rộng mở, cô cũng định công nhân cả đời, về các xí nghiệp quốc doanh cải cách, sớm muộn gì cũng chuyển nghề.

 

Chính vì coi công việc ở xưởng Dệt may như trân bảo nên Lý Thanh Lê cần nhẫn nhịn, đó bản tính của cô, mà cô cũng cần thế, Đinh Khiết và Uông Diễm Linh dám đến phiền thì cô dám đáp trả, đều là cha sinh dưỡng, ai cao quý hơn ai?

 

Dù năm chuyển lên công nhân chính thức thậm chí sa thải thì ? Cùng lắm là rời sớm hơn 2 năm so với dự định, nếu vui còn thể kéo hai "" chung, một kéo hai, quá lời còn gì!

 

Lý Thanh Lê suy tính xong, còn những khác thì hiển nhiên là , thấy cô mắng thẳng mặt Đinh Khiết và Uông Diễm Linh thiếu đạo đức, nhất thời cả kinh nên bày vẻ mặt gì

 

Đương sự “thiếu đạo đức” Đinh Khiết và Uông Diễm Linh c.h.ử.i mặt mày xanh đỏ tím vàng, đặc biệt là Đinh Khiết nhảy dựng lên, chỉ Lý Thanh Lê mắng: “Mày mới thiếu đạo đức, cả nhà mày đều thiếu đạo đức!”

 

Uông Diễm Linh cũng kém, nước miếng bay tứ tung:

 

“Lý Thanh Lê, cái con nhà quê sinh mà dạy , mày dám mắng bọn tao thiếu đạo đức , hôm nay tao cho mày thế nào là lễ độ, mày...”

còn xong, Lý Thanh Lê giơ tay quăng một cái tát, lực tay , âm thanh vang dội trong ký túc xá khỏi líu lưỡi.

 

Một tay Uông Diễm Linh bụm mặt, một cái tay khác khiếp sợ chỉ chỉ Lý Thanh Lê, nước tràn hốc mắt, “Mày, mày dám, đánh, tao…”

 

Mới thấy Uông Diễm Linh ý đ.á.n.h trả, Lý Thanh Lê ngay lập tức giữ lấy tay cô , tay còn quăng thêm một cái tát nữa, đó túm cổ áo Uông Diễm Linh kéo sát , nhướng mày, “Chị Diễm Linh dám hoài nghi lòng can đảm của , nên chỉ thể đ.á.n.h thêm nữa để chứng minh thôi.”

 

Không chờ Uông Diễm Linh đáp , cô hung hăng đẩy cô , mặt lanh tanh, gằn từng chữ: “Uông Diễm Linh, còn dám đến cha , sẽ cho chị , thế nào là sống khó coi, c.h.ế.t càng khó xem!”

 

Mọi trong phòng kinh ngạc hết đến khác, cuối cùng trong đầu chỉ còn đọng một câu: Quá !

 

Nhiều họ hai Đinh Khiết chọc tức điên lên , cùng lắm chỉ dám mắng c.h.ử.i trong lòng. Giờ mới hóa chỉ thẳng mặt đối phương mà mắng thật là sướng quá sướng, nhưng mà liều như , họ cũng dám .

 

Uông Diễm Linh tỉnh hai cái tát, trong cơn giận dữ vươn hai móng vuốt nhào Lý Thanh Lê như ch.ó đói, Đinh Khiết thấy thế cũng lao lên.

 

Thế nhưng hai cô gái thành phố so với Lý Thanh Lê kinh nghiệm đ.á.n.h từ nhỏ? Trong mắt Lý Thanh Lê, Đinh Khiết cộng thêm Uông Diễm Linh cũng chẳng đủ nhét kẽ răng,sức chiến đấu của hai cọng bún chỉ bằng 5, cô né trái né , đá bên đ.ấ.m bên , chẳng mấy chốc mà hai kẻ Đinh- Uông gạt ngã xuống đất như hai con ch.ó c.h.ế.t.

 

lắc lắc đầu, vẻ mặt đau xót, đây là hai đối thủ yếu nhất mà cô từng, nắm tay mềm như bông, động tác vụng về chậm chạp, sức nhỏ mà lúc đ.á.n.h cũng chẳng kết cấu gì cả, cơm bọn họ ăn bao năm qua hết .

 

Loading...