Đáng tiếc cái "lạc quan" đó kéo dài bao lâu, Lý Thành Dương gặp mặt cho cảnh sát Cao một đấm, mà cảnh sát Cao cũng vui vẻ đáp trả. Nắm đ.ấ.m nặng như búa tạ đập cho bốn tên lưu manh choáng váng ngất.
Sau đó, bốn tên tách tra hỏi riêng, cần cảnh sát ép hỏi, chúng liền như học sinh mặt giáo viên, bao nhiêu tội khai hết, đến tiền Đinh Khiết bỏ thuê cũng nộp lên thiếu một xu.
Kết thúc thẩm vấn, bốn em cao thấp mập ốm nhốt chung một phòng, cần lời , cần hành động, trong mắt chỉ một câu: hôm nay chúng chính là những tên hề!
Lý Thành Dương giao cho chiến hữu cũ tất nhiên là yên tâm, thấy thời gian còn sớm, liền cùng các em trở về nhà.
Bọn họ là bản địa, tuy thư giới thiệu, nhưng ở nhà khách thì phiền phức tốn tiền, giờ cũng chẳng còn xe buýt nên mấy em chỉ đành cuốc bộ. Thời buổi là đấy, về cũng chỉ thể dựa hai chân, họ cũng quen .
Đoạn đường đối với em Lý lão đại là bình thường, nhưng với Lý Thanh Lê thì đúng là nỗi khổ đời . Nửa cô còn thể đuổi kịp bước chân các , nửa thì chịu thua. Cũng may là cô tận năm trai, mỗi cõng cô một đoạn, tới nửa đêm thì sáu em cũng về đến nhà.
Đêm hôm khuya khoắt, Lý Thanh Lê mệt rã rời, nhưng là ánh trăng quen thuộc, sân nhỏ quen thuộc, nhà quen thuộc, thở quen thuộc, tất cả như đang , về nhà là nhất!
Sáu em tiến sân, bà Điêu cùng các con dâu lồm cồm thức dậy nấu cơm xào rau. Bà nắm tay con gái nỡ buông, lúc thì Tiểu Lục gầy , lúc thì than tay Tiểu Lục thô ráp, đau lòng quá.
Nếu trời khuya, e là bà chuyện một ngày con gái vệ sinh mấy bà cũng hỏi mất.
Lý Thanh Lê đầu tiên rời nhà lâu như nên cũng vô chuyện kể, thế nhưng chiều nay lỡ dở công việc của năm trai, cô liền kéo phòng trò chuyện suốt đêm.
Sáng hôm , Lý Thanh Lê ngủ đủ mới tỉnh dậy, cửa thế mà trời tối thui. Lâu lắm cô mới ngủ một giấc ngon như , đến nỗi tỉnh còn rõ hôm nay là hôm nào.
Cô gõ gõ trán, bật dậy, xỏ giày vải bước khỏi phòng. Trong sân, cô đang cầm gáo hồ lô cho gà vịt ăn.
“Mẹ, gọi con dậy, con ngủ phí mất một ngày !”
Bà Điêu ha hả: “Ngủ là phúc, ở tuổi của , trừ cha con thì ngủ nhiều cũng ngủ !”
Trong lúc bà , Lý Thanh Lê chui nhà bếp đ.á.n.h răng rửa mặt, xong xuôi cô chạy ngoài.
“Tiểu Lục, cả ngày nay con ăn gì , cứ thế thì bụng chịu ? Con đấy?” Bà Điêu ở lưng lẩm bẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-152.html.]
Cô chỉ vẫy vẫy tay, “Mẹ, con một lát về ngay!”
Bà tức giận dậm chân, “Chắc chắn là tìm cái Phó Bạch , đúng là cái đồ hồ ly đực hổ! Ngày nào cũng quấn lấy Tiểu Lục nhà !”
Cách một bức tường, bà chẳng hề kiêng dè gọi thẳng “hồ ly đực”, ở bên ngoài, Lý Thanh Lê mới bước thấy Phó Bạch dựa gốc cây cách đó vài mét, ánh mắt hai chạm , còn nhướng mày trêu chọc.
Lý Thanh Lê chỉ đành trừ, “A ha ha, ha ha ha, là do trai quá, em nghĩ từ nào khác để hình dung nên mới gọi là hồ ly tinh thôi. Ui da, trùng hợp ghê, mấy hôm cũng em là hồ ly tinh, hai thật đúng là trời sinh một đôi nha!”
Phó Bạch tắt nụ , ánh mắt tràn ngập nguy hiểm: “Ai em là hồ ly tinh, là cái tên Đinh Khiết là Uông Diễm Linh?”
Cô chạy tít lên phía , xoay vẫy tay với , “Anh nhanh lên nào.”
Hai hẹn hò lâu, ban đầu gặp mặt ở rừng trúc, đó là rừng cây nhỏ, cuối cùng mới tìm một chỗ yên tĩnh kín đáo, từ đó mỗi gặp riêng thì đều hẹn ở đây.
Đến chỗ hẹn, cây cối xanh um tươi che khuất thứ, đất mấy bông hoa vươn lên, nụ hoa run rẩy trong gió.
Phó Bạch nhịn mà gặng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Trong bức thư cuối cùng em chỉ dạy cho Đinh Khiết và Uông Diễm Linh một bài học, chủ nhiệm phạt em bản kiểm điểm, đó thì ? Em...”
Câu kế tiếp kịp xong, Lý Thanh Lê bỗng xoay , nắm cổ áo kéo về phía .
Hai tay cô quàng lấy cổ Phó Bạch, đôi mắt khẽ nhắm , đôi môi đỏ thắm dán lên môi .
Một hồi dây dưa, Lý Thanh Lê chỉ cảm thấy môi lưỡi tê dại, cả mềm nhũn, thở nóng rực.
Cô gian nan kéo tách , đợi đến khi bình phục mới mỉm , nghiêng đầu hỏi: “Phó Bạch, mấy ngày nay em nhớ lắm, nhớ em ?”
Ánh mắt Phó Bạch sâu như biển, khoé môi nhếch lên, xa: “Hay để dùng hành động thực tế chứng minh nhé?”
Mới dứt câu, Lý Thanh Lê nữa Phó Bạch ôm trong lòng, càng hôn càng sâu,
Lý Thanh Lê môi lưỡi tê dại, nước mắt: Đây kiểu nhớ nhung mà em ! QAQ~