SỐNG TRONG CUỐN TIỂU THUYẾT CHIẾN THẮNG NHÂN SINH - Chương 153

Cập nhật lúc: 2025-12-03 03:41:22
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian dường như chỉ trôi qua trong chốc lát, như qua thật lâu, môi lưỡi hai cuối cùng cũng tách . Lý Thanh Lê Phó Bạch ôm chặt trong lòng, cô tựa n.g.ự.c , bên tai là tiếng tim đập thình thịch, cùng với thở nóng bỏng, gấp gáp.

Hai lặng lẽ ôm một hồi lâu, mặt trời xuống núi, chỉ còn ánh chiều tà rực rỡ phủ lên họ. Khoảnh khắc , thời gian như ngừng , cả thế giới cũng trở nên tĩnh mịch, chỉ còn sự tồn tại của đối phương là rõ ràng, khắc sâu.

Trong làn gió dìu dịu, ánh hoàng hôn dần tắt, giọng trong trẻo của Phó Bạch đột nhiên vang lên bên tai Lý Thanh Lê: “Chuyện hồ ly tinh em rốt cuộc là chuyện gì?”

Lý Thanh Lê chút do dự đẩy , đôi mắt mơ màng đột nhiên sáng rõ, trừng mắt :

“Sao vẫn còn nhớ chuyện hồ ly tinh chứ? Thật là!” Phó Bạch hề d.a.o động, vẫn thẳng cô.

Lý Thanh Lê còn cách nào, chỉ đành kể hết chuyện cho .

“Anh đừng em kiểu đó, thật sự chỉ như thôi. Ui da, yên tâm, em thể cần công việc, nhưng khác bắt nạt em thì cửa ! Lần Đinh Khiết dám gọi đến chặn đường em, công an sẽ tới tận cửa bắt cô !

Còn cái tên kinh tởm Kiều Hạo , mà dám gần thì em sẽ cho một cước. Anh , dạo em càng đá càng giỏi đó nha, đặc biệt là đá…”

Nói đến đây Lý Thanh Lê vội vàng ngừng , hì hì hai tiếng.

Phó Bạch xoa xoa đầu cô gì, cũng đang nghĩ .

Cô nắm tay lắc lắc, “Không chuyện gì lớn thật mà, em định cuối tuần về nhà kể nên mới thư cho .”

Anh kéo tay cô, hai xuống bãi cỏ xanh mướt, tựa sát vai chuyện.

“Lê Tử, hai chuyện với em.” Phó Bạch từ tốn mở miệng, giọng êm dịu như tiếng suối chảy róc rách.

Lý Thanh Lê nghiêng đầu, thấy mắt chứa ý liền ôm tay lắc mạnh, mắt sáng rực như hoa đào nở rộ, nóng lòng hỏi: “Chuyện gì chuyện gì? Chẳng lẽ cha cuối cùng cũng ?”

Phó Bạch nhịn , gõ nhẹ lên trán cô một cái, khóe môi cong lên, “Em hết lời định !”

Lý Thanh Lê vui sướng nhảy lên, “Thật á? Tốt quá ! Em mà, cơn mưa trời sáng, tuy con đường gập ghềnh nhưng tương lai nhất định sẽ sáng lạn! Xem , chờ đó! Em vui quá ! Thầy Phó, vui ? Hạnh phúc ?”

Hai tay Phó Bạch c*m v** túi quần, thẳng lưng vùng quê bao la mặt. Trong lòng chỉ cảm thấy trời đất đều , khóe môi bất giác cong lên, giọng điệu nhẹ nhàng thư thái từng : “Cũng tạm.”

“Xì…” Lý Thanh Lê bước tới xổm mặt , dùng hai tay nâng mặt lên, “Rõ ràng vui c.h.ế.t còn giả vờ! Anh như thế , mắt híp thành một đường, úi, đúng , giống A Hoàng nè!”

A Hoàng là con ch.ó cỏ bảo vệ lương thực và tài sản đội sản xuất nuôi, mặt tròn tròn mà mắt cũng nhỏ xíu.

Phó Bạch cô kéo lòng , khẽ: “Nghịch ngợm .”

Lý Thanh Lê vỗ mạnh n.g.ự.c như em chí cốt, thúc giục: “Còn chuyện thứ hai thì ?”

“Chuyện thứ hai, trường trung học công xã x**n th** mời qua đó dạy học.” Phó Bạch đáp.

Trường học của đội sản xuất hiển nhiên so với trường công xã, một bên là dân lập, một bên là công lập. Từ quy mô, cơ sở vật chất, trình độ dạy học, lượng học sinh, đến chế độ đãi ngộ,... đều hơn hẳn. Phó Bạch từ giáo viên đội sản xuất nhảy lên trở thành giáo viên trường trung học công xã, đây đúng là cơ hội hiếm .

Lý Thanh Lê ngạc nhiên vui mừng, “Khi nào ? Thầy Phó, giỏi quá !”

Phó Bạch thu nụ , “Thật lúc trường trung học công xã bàn bạc với , nhưng vì thành phần gia đình qua xét duyệt nên nộp đơn. Hiện tại chuyện của cha giải quyết xong, bên phía nhà trường tìm đến, hôm qua đồng ý .”

Lý Thanh Lê gật đầu lia lịa, “Đương nhiên là đồng ý, cơ hội thế cơ mà! Thầy Phó là tài hoa, xứng đáng sân khấu rộng lớn hơn chứ.”

Phó Bạch bật : “Anh cũng chỉ là một đàn ông bình thường, cố gắng sống , hy vọng thể nuôi vợ nuôi con, sống yên là đủ.”

Cô đổi một tư thế thoải mái hơn trong lòng , cọ cọ cằm yêu, giọng dịu dàng pha chút ngọt ngào: “Anh gì cũng , chỉ cần chúng ở bên thôi.”

Cô hiểu rõ, mấy năm nay xuống nông thôn ảnh hưởng gì đến Phó Bạch, năm tháng dài đằng đẵng mài mòn khí phách, sự tự tin và góc cạnh của tuổi trẻ, cần thời gian để tìm chính .

Phó Bạch rũ hàng mi dài, lặng lẽ trong lòng mỉm .

“Lê Tử, trường của công xã cách huyện thành xa, rảnh là thể đến xưởng gặp em .”

Lý Thanh Lê nghịch mấy ngón tay thô ráp của , gật mạnh: “Ừm!”

“Cha thả , sẽ tranh thủ về thăm họ, đó sẽ chính thức đến nhà em xin phép.”

“Được!” Cô vẫn cúi đầu nghịch tay .

“Lê Tử, bao giờ chúng đăng ký?” Phó Bạch khẽ hỏi bên tai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-153.html.]

Lý Thanh Lê lập tức thẳng dậy, mắt tròn xoe, “Đăng ký á?”

Ngay đó cô lắc đầu, “Không , nhanh quá , em sẵn sàng kết hôn .”

Anh vuốt mái tóc đen mượt của cô, nửa nửa trách:

“Anh chỉ tiện miệng hỏi thôi, nếu em kết hôn thì còn lũ ong bướm vây quanh bực nữa.”

Cô hất tóc, đầu lườm , giọng đanh :

“Làm như ở trường công xã thì ít cô giáo trẻ tuổi xinh , nhớ tránh xa họ , cần thiết thì chuyện, ?”

Một bàn tay đang giơ ngay mắt, Phó Bạch dám "Không" ?

Thật lúc suy nghĩ của hai vô cùng nhất trí: yêu càng thì phiền não càng nhiều!

“Lý Tiểu Lục!” Tiếng hét sang sảng của bà Điêu lập tức đ.á.n.h tan bầu khí mờ ám.

Lý Thanh Lê giọng đoán tâm tình, đang vui nên cũng dám trì hoãn.

Cô thoát khỏi vòng tay Phó Bạch, phủi phủi m.ô.n.g đó chạy biến, đến tạm biệt cũng quên .

Phó Bạch từ từ dậy, khẽ thở dài, chỉ thấy vòng tay trống rỗng, trong lòng lạnh lẽo, tâm tình vui chút nào.

––––––––––

 

Trên đường về càu nhàu mãi, nhà cần bà Điêu mở miệng, Lý Thanh Lê liền phòng bếp giúp Lý đại tẩu nhóm lò xào rau.

Hiện tại bụng Lý tam tẩu và Lý Tứ tẩu đều lớn, nhất là Lý tam tẩu giờ còn chẳng dám xuống giường. Trước đó Lý lão tam đưa vợ khám, bác sĩ đây là t.h.a.i đôi, bà Điêu tin suýt nữa bỏ gánh nữa.

Ban đầu bà tưởng để nhà con trai thứ hai tự lo thì sẽ nhẹ nhàng hơn, ai mà ngờ con dâu ba bù một đứa, kết quả vẫn là bà chăm ba đứa cháu.

Hai cô con dâu còn sinh bà bắt đầu phát sầu oán giận, nhà thằng ba, thằng tư đúng là giỏi đẻ, đặc biệt là nhà thằng ba, thật là một nhà quỷ đòi nợ!

Trong phòng bếp bà Điêu than thở, còn Lý Thanh Lê cũng chỉ nghĩ thầm:

Con cái đều là của nợ, trách ai đây? Có trách thì trách tác giả rác rưởi , để Tô Nhân mang song t.h.a.i một cách hợp logic mà bắt Lý gia nhà cô mang gen di truyền.

Tưởng t.h.a.i đôi là cây trồng ngoài ruộng, chắc? Thứ tiểu thuyết rác rưởi hại !

––––––––––

Mấy tháng nay Lý Thanh Lê trưởng thành hơn, thương hơn nên sáng hôm ngủ nướng, dậy giúp việc.

Bà Điêu nỡ, nhưng cánh phụ nữ trong nhà ăn sáng xong còn công, việc nhà chỉ đành để bà và con gái .

Từ ngày mấy chị dâu đồng thời mang thai, Lý Thanh Lê việc nhà càng thêm thành thạo, bà Điêu con gái dậy từ sáng sớm tinh mơ, giờ đang ở giếng giặt đồ thì xót lắm.

Bà lau lau khóe mắt, “Vất vả cho Tiểu Lục của quá, mỗi ngày chủ nhật nghỉ về nhà thì . Chờ hai chị dâu con sinh con xong, bảo hai trai khen thưởng con mới .”

Lý Thanh Lê vò quần áo ván giặt đồ :

“Người một nhà cần tính toán gì, vì chuyện của con mà hôm qua các cũng xin nghỉ để lên huyện thành mà , con cũng cảm ơn cảm ơn gì . Với chủ yếu là con thương , con thì hết mà.”

Bà Điêu cảm động sụt sùi, “Tiểu Lục lớn , hiểu chuyện , ai lấy Tiểu Lục nhà thì đúng là phúc tám đời!”

Lý Thanh Lê đồng ý, “ , ai lấy con là lời to !”

Rõ ràng thể dựa mặt kiếm cơm nhưng cô cố tình khác.

Một chăm chỉ, dẻo miệng, nghiệp cấp 3, là công nhân xưởng Dệt may như cô, ngoài khuyết điểm nho nhỏ là nấu ăn thì quả thật quá mỹ!

Nếu là đàn ông, cô chắc chắn sẽ đuổi theo chính !

Chỉ là kịp hết đắc ý thì hỏi, “Tiểu Lục, con định bao giờ chia tay Phó Bạch thế?”

Lý Thanh Lê sặc nước miếng, “Khụ khụ khụ… Dạ, gì cơ ?”

 

Loading...