Thoáng cái đến thứ sáu, vì về nhà bất tiện nên Lý Thanh Lê về nữa.
Đến thứ bảy, bác cả Điêu gọi cô đến ăn cơm, nhân tiện hỏi thăm tình hình công việc và chuyện tình cảm. Cô ứng phó mấy câu cho qua chuyện, đến chiều mới rời , ngờ lúc xuống lầu tình cờ gặp Đỗ Văn Thanh.
Sau sự kiện khó xử năm ngoái, hai cắt đứt liên lạc. Lần chạm mặt, Đỗ Văn Thanh hổ nên tiến lên chào hỏi , cuối cùng vẫn là Lý Thanh Lê chủ động:
“Đồng chí Đỗ Văn Thanh, lâu gặp.”
Đỗ Văn Thanh đáp bằng nụ gượng gạo, “ là trùng hợp thật, cô xưởng Dệt may việc , chúc mừng nhé.”
Thấy ngại ngùng đến mức , cô liền giả vờ như , thoải mái trò chuyện như bạn cũ: “Cảm ơn.”
“À mà đồng chí Đỗ yêu , trong ký túc xá của mấy chị em gái, ai cũng bụng lương thiện cả, nếu thì để giới thiệu cho nhé?”
Lý Thanh Lê tin mắt , cũng cũng tin tưởng mắt , Đỗ Văn Thanh là một , câu phù sa chảy ruộng ngoài, nếu thể tác hợp cho Diệp Vãn Hà hoặc Cao Đông Mai thì quá !
Dưới ánh mắt sáng quắc của Lý Thanh Lê, Đỗ Văn Thanh đỏ bừng tai, cúi đầu.
Lý Thanh Lê: “Ủa?”
“... yêu .”
Lý Thanh Lê lập tức xòa, vội xua xua tay, “Không , mua bán thành thì vẫn còn nhân nghĩa, … Làm bạn cũng là quý ! Chúc mừng nhé, chắc cô dịu dàng ân cần lắm, chúc hai hạnh phúc!”
Đỗ Văn Thanh gãi gãi đầu, như tên ngốc: “Thật cô cũng quen đấy, cô là Ngâm Tuyết.”
Lý Thanh Lê mờ mịt, “Ngâm Tuyết? Ai ?” “Chính là phó xưởng trưởng Mai.”
Lý Thanh Lê là khiếp sợ đến câm nín, ngờ cuối cùng Đỗ Văn Thanh và phó xưởng trưởng Mai thành đôi.
Mai Ngâm Tuyết lớn hơn Đỗ Văn Thanh vài tuổi, tính cách cô mạnh mẽ quyết đoán, còn Đỗ Văn Thanh thì mềm mỏng dịu dàng, cũng coi như bù trừ cho .
Mà ngẫm , nữ phó xưởng trưởng và cấp , thôi cũng thấy k*ch th*ch .
“Hai kết hôn thì đừng quên mời uống rượu mừng nha.” Lý Thanh Lê chúc thêm mấy câu mỉm chào tạm biệt.
Thấy thời gian về ký túc xá cũng việc gì , cô định dạo phố một vòng, xui rủi thế nào gặp trúng Kiều Hạo.
Vừa thấy cô, mắt liền sáng rỡ, bỏ mặc bạn đồng hành mà lao đến.
“Đồng chí Lý Thanh Lê dạo một thôi , giờ con gái một an .”
Lý Thanh Lê nhạt, “ đang định về đây, phiền tránh đường.”
“ mời cô xem phim nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-156.html.]
Lý Thanh Lê trợn trắng mắt, đầu , “Xem phim đương nhiên là xem cùng yêu, là cái thá gì?”
Kiều Hạo vẫn cứ đeo bám, thấy cô lạnh mặt liền đổi sang phương án khác:
“Hay là mời cô ăn cơm tối nhé, đến tiệm cơm quốc doanh, ?”
Lý Thanh Lê thèm để ý, tiếp tục thẳng.
Kiều Hạo theo đuổi vô phụ nữ, hiểu rõ đạo lý ' trai bằng trai mặt', cộng thêm gia thế của thì gì cô gái nào nỡ từ chối. Cho nên dù Lý Thanh Lê cự tuyệt cỡ nào cũng để trong lòng, thậm chí, cô càng cự tuyệt, càng chinh phục.
Với lợi thế chân dài, Kiều Hạo nhanh chóng đuổi kịp Lý Thanh Lê, toan nắm tay thì cô hất , quát lớn:
“Anh định gì?! Giữa ban ngày ban mặt dám giở trò lưu manh ?”
Kiều Hạo hít sâu một , “Lý Thanh Lê! Chẳng lẽ em nhận thích em ?”
Thấy cô yên tại chỗ, tiếp tục dỗ dành:
“Lý Thanh Lê, ngay từ đầu tiên gặp mặt thích em , em đặc biệt, cách nào ngăn thích em cả…”
Đáy mắt Lý Thanh Lê loé lên vẻ châm biếm, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng chỉ một thoáng lạnh tanh: “Xin , yêu .”
“Vẫn là tên nhà quê đó ? Hắn thể cho em một cuộc sống giàu sang, em là con gái yếu đuối nhà xưởng việc mệt c.h.ế.t sống , cũng xứng yêu em ? Nếu là thì sẽ để em vất vả ,
em chỉ cần ở nhà hưởng phúc thôi, những chuyện khác đều cần lo. Tiểu Lê, em xứng đáng với hơn…”
Vừa rướn gần
Lý Thanh Lê như trúng tim đen, ánh mắt Kiều Hạo cũng đổi, giống như thôi.
Kiều Hạo lăn lộn tình trường bao năm, tỏ vẻ thấu hiểu:
“Tiểu Lê, em yên tâm, chỉ cần theo thì em gì cũng , giúp nhất định sẽ giúp.”
Lý Thanh Lê cúi đầu “e thẹn”, thở dài khẩy khẩy ngón tay, “Vào xưởng gần hai mươi ngày mà vẫn thạo việc lắm, tay cũng chai sạn cả , hình như phù hợp công nhân xưởng Dệt may ...”
Thật yêu cầu lúc Đinh Khiết cũng nhắc đến, nhưng Kiều Hạo sợ trời sợ đất, chỉ sợ cha , khí thế của lập tức chỉ còn một mẩu, “Chuyện … thể hỏi thử bác xem còn vị trí nào trong văn phòng , nếu sẽ để cho em, nhưng mà nóng vội dễ hỏng việc, chuyện cứ từ từ.”
Lý Thanh Lê bất mãn dẩu miệng: “Đổi chức vị thì em đưa nhà công nhân, chuyện với chắc khó nhỉ?”
Kiều Hạo thở phào nhẹ nhõm, “Lần tuyển công nhân nhất định sẽ giữ một suất cho nhà em.”
“Một suất mà đủ, chỉ riêng trai ruột thôi em năm , còn năm chị dâu, cháu trai cháu gái cũng qua tuổi 16, các họ hai bên nội ngoại cũng với em lắm, ít nhất cũng 20 suất mới nha!”