SỐNG TRONG CUỐN TIỂU THUYẾT CHIẾN THẮNG NHÂN SINH - Chương 158

Cập nhật lúc: 2025-12-03 03:43:57
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Bạch xuống, nhưng ánh mắt của bà Điêu chẳng hề rơi lên , mà bắt đầu kể về chuyện trong nửa năm qua bao nhiêu nhà đến dạm hỏi Lý Thanh Lê, những nhà bà nhắc đến đều những nhà điều kiện và nhân phẩm tệ.

 

Nói xong, bà bỗng chuyển hướng,

“Con bé Tiểu Lục nhà , nó còn chẳng hiểu ? Bảo là kém thì tuyệt đối kém, nhưng thật thì vẫn cách so với mấy cô gái nuôi lớn trong gia đình quyền quý. Thế nên cho dù con bé xinh thế nào nữa, ngay từ đầu cũng nỡ gả nó cho nông dân, cả đời cắm mặt xuống đất kiếm miếng ăn như chúng , nhưng cũng gả nó nhà quyền thế lớn, vì tính nết nó hợp.”

Khóe mắt bà liếc sang Phó Bạch, giọng điệu nặng nhẹ:

“Ấy mà, hai vế đều cả. Nghe Tiểu Lục , cha quan nhỏ? Chắc họ quản nghiêm đúng ?”

Phó Bạch hẳn là chuẩn từ , đối mặt với câu hỏi của vợ tương lai, trả lời ngay lập tức:

“Cháu hai trai, họ cha cháu nuôi dạy thành tài. Còn cháu, từ nhỏ chịu sự quản thúc quá gay gắt, họ cũng ép cháu nữa. Kỳ vọng của cha đối với cháu chỉ là sống theo ý , việc , miễn là hại khác, còn họ sẽ can thiệp. Mà cuộc sống cháu nhất bây giờ…”

 

Ánh mắt sang Lý Thanh Lê, giọng bất giác trở nên dịu dàng, “Chính là ở bên yêu, cha chúc phúc, nắm tay hết cuộc đời.”

Dưới cái chăm chú và dịu dàng , trái tim Lý Thanh Lê như đóa hoa gió xuân khẽ lướt qua, cánh hoa khẽ run rẩy.

Phó Bạch mỉm , “Cha cháu Lê T.ử từ lâu ạ, tuần cháu về thăm nhà, họ còn Lê T.ử là cô gái đáng quý, dặn cháu nhất định yêu thương cô .”

Ánh mắt bà Điêu vô tình đảo qua cổ Lý Thanh Lê, nơi treo một miếng ngọc – chính là quà Phó Bạch tặng cô. Chứng tỏ nhà họ Phó quả thật hài lòng và coi trọng cô con dâu tương lai .

hỏi một vấn đề mới: “Hiện tại đang dạy học ở trường trung học công xã, nhưng quê tận ngoài tỉnh. Con gái nuôi bao năm mới lớn, nào nỡ gả nó xa như . Lỡ ai bắt nạt, đau lòng c.h.ế.t mất thôi! Con gái là để yêu thương, chứ để ức h**p!”

 

Thực , từ khi cha Phó Bạch ngoài, bà Điêu cũng chẳng còn quá phản đối. Chủ yếu là vì bà tính con gái bướng bỉnh, bản bà cũng chẳng quản nổi. bà vẫn gật đầu, bởi quê Phó Bạch xa quá. Gả con gái cho tức là gả xa, mà vợ chồng bà thì tuổi xế chiều, chẳng nửa năm một năm gặp con gái mấy . Nghĩ thôi thấy chua xót.

Không chỉ bà Điêu, ông Lý cũng nóng ruột, “Tỉnh ngoài thì xa quá! Tiểu Lục còn trẻ con, hiểu dễ cãi , lỡ con bé bắt nạt thì ? cũng đồng ý!”

Anh cả, chị dâu cùng các em trong nhà cũng đồng loạt mở miệng, tranh , tóm vẫn là một lý do: xa quá, họ nỡ để em gái gả xa.

Tuy bình thường mấy em thường tỏ ghét bỏ em gái (trừ Lý lão đại), nhưng dù cũng là em ruột một đẻ , nếu gặp nữa thì trong lòng cũng thấy nhớ lắm chứ.

Ban đầu Lý Thanh Lê cũng nghĩ đến chuyện , nhưng cả nhà đồng loạt tô vẽ cảnh chia ly, nước mắt cô cũng kìm , ôm chặt cánh tay dụi đầu vai , miệng mếu máo suýt .

“Con cũng nỡ xa cha … Vậy thì, thì con ở với nữa!” Bị cảm xúc chia ly nhấn chìm, lúc trong đầu cô chỉ còn duy nhất một suy nghĩ – rời xa cha , còn những chuyện khác nghĩ nổi.

Trên mặt bà Điêu và ông Lý lập tức lộ vẻ vui mừng, bầu khí chia ly dày công dựng lên thoáng chốc sụp đổ.

“Tiểu Lục, cuối cùng con cũng nghĩ thông ?” Bà Điêu ôm lấy con gái, hớn hở như nhặt bảo vật.

“Cha với con bao , cóc ba chân thì khó tìm, chứ đàn ông hai chân thì chả . Trong huyện còn bao nhiêu thanh niên giỏi giang, cứ chọn ngoài tỉnh gì, đúng ?”

Anh em Lý lão đại và nhóm chị dâu cũng lộ rõ sự vui mừng.

đó! Gả ngay trong huyện, ai dám bắt nạt em, năm em trai chúng vác cuốc tới xử nó!”

“Chị dâu em lớn lên, nỡ để em gả xa như …” Còn Phó Bạch, vẫn đang đó: “…”

Giờ thì tin , cả nhà bạn gái thật sự chẳng coi trọng chút nào, thậm chí còn ý chê bai, trong đó cả bạn gái – Lý Thanh Lê.

Nghĩ đến đây, thầy Phó thấy buồn buồn.

Cả nhà họ Lý vẫn vây quanh Lý Thanh Lê mà khuyên nhủ, thậm chí còn thẳng là nên bỏ Phó Bạch tìm khác.

Cuối cùng, Phó Bạch nhịn nổi nữa:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-158.html.]

“Không cần bận tâm ạ! Cho dù cháu và Lê T.ử kết hôn, chúng cháu vẫn sẽ sống ở trong huyện, nên chú thím

đừng vội giới thiệu khác khác cho cô . Cháu tự thấy bản cũng tệ lắm mà.”

Câu dứt, đều im bặt, phắt sang với vẻ kinh ngạc, ngay cả Lý Thanh Lê cũng chẳng dám tin.

“Phó Bạch, thật chứ?”

Phó Bạch thẳng mắt cô, khẽ gật đầu: “Cha đồng ý .”

Rồi ánh mắt hướng sang phía bà Điêu, khóe môi cong lên: “Về e là thường xuyên phiền chú thím ạ.”

Một quả b.o.m nện xuống phá vỡ thế chủ động của bà Điêu. Vì con gái mà Phó Bạch chấp nhận ở địa phương, giờ bà còn cố cản thì chẳng khác nào phá hoại đôi trẻ, biến thành kẻ .

Bà đành miễn cưỡng công nhận rể chứ còn nữa?

Bà Điêu thành pháo lép, còn ông Lý và nhóm Lý lão đại vốn ấn tượng với Phó Bạch, giờ chướng ngại duy nhất gỡ bỏ thì càng lý do phản đối. Thế là mấy họ liền chạy khoác vai Phó Bạch, miệng liên tục gọi “em rể, em rể”, khiến mặt Phó Bạch càng rạng rỡ, nụ từ đó chẳng tắt nổi.

Lý gia coi như chính thức thừa nhận quan hệ của hai , con rể tương lai đến cửa, để thể hiện sự tôn trọng, bữa trưa nhất định đãi t.ử tế. Bà Điêu c.ắ.n răng, ngoài việc mua thịt heo, còn thịt luôn một “con trai ruột” gà trống, một mâm lớn.

Lên bàn rượu , chiến trường chẳng còn thuộc về bà Điêu nữa. Ông Lý vợ đặc cách cho phép, dẫn năm con trai và đứa cháu trai cả xông lên, rót rượu ào ào ép Phó Bạch uống.

Cảnh quả thật khiến Phó Bạch còn sợ hơn lúc vợ tương doạ, vì vốn tửu lượng cao lắm mà họ thì dùng bát lớn để mời.

May mà đó Lý Thanh Lê lén cho : ngoài hai và năm tửu lượng khá, mấy còn là hạng gà mờ, lúc mới dám thở phào.

Ăn trưa xong, Lý Thanh Lê ngoài dạo một vòng, lúc về thì phòng khách im ắng, chỉ thấy Phó Bạch, cha cô, các trai và cháu trai, tất cả đều gục xuống bàn say mèm.

Chồng thì tự đón, bà Điêu cùng mấy con dâu cùng dìu mấy đàn ông về phòng, ai bụng bầu thì để con dìu, còn Lý Thanh Lê tất nhiên là đỡ Phó Bạch, đưa sang phòng năm nghỉ cho tỉnh rượu.

Phó Bạch lúc say ngoan, cô bảo thế nào, thế , bảo dậy thì dậy, bảo bước thì bước , bảo rẽ trái thì rẽ trái, bảo rẽ thì rẽ . Đi nửa đường, cô bỗng nổi hứng trêu chọc, ghé tai hì hì:

“Thầy Phó, mau gọi một tiếng ‘chị’ !”

Đôi mắt phượng đỏ vì men say chậm rãi lên, ánh mắt mơ màng, khóe môi vì dính rượu mà ửng đỏ: “Chị…”

 

“Ơi!” Lý Thanh Lê đáp ngay, khóe môi cong cong, nụ tinh nghịch hiện rõ.

Ngoài sân, mấy đứa nhỏ như Lý Nhị Nha đều thấy cảnh rõ rành rành, liền lấy tay che miệng khúc khích.

 

“Úi chà ~ Cô út chiếm hời của thầy Phó nha!”

 

Lý Thanh Lê phóng qua ánh mắt hình viên đạn, bọn nhỏ liền ùa chạy tán loạn, chỉ còn tiếng khoa trương vang vọng tan.

 

Chuyện của Lý Thanh Lê và Phó Bạch coi như định, việc bà Điêu lo lắng tiếp theo là hôn sự của Lý Thành Dương. Vì ruột và ông bà ngoại của Đường Nhã đều mất, quan hệ với cha ruột thì tệ, nên hôm bàn chuyện hôn sự chỉ Đường Nhã cùng đôi bạn thanh niên trí thức trong khu ký túc xá là Lưu Tĩnh Vân và Ngưu Kiến Quốc.

Dù bực chuyện Lý Thành Dương tự ý đăng ký kết hôn mà bàn bạc với gia đình, nhưng rốt cuộc bà Điêu vẫn thương con trai út, cũng chẳng nỡ khó Đường Nhã. Thêm đó, nhờ Lý Thanh Lê nhiều khuyên nhủ, cuối cùng bà cũng như cắt thịt mà trả khoản tiền cho .

 

Phản ứng của mấy chị em lúc khỏi – ngạc nhiên , xót xa cũng , nhiều hơn cả là chẳng dám tin hào phóng đến thế.

 

Loading...