SỐNG TRONG CUỐN TIỂU THUYẾT CHIẾN THẮNG NHÂN SINH - Chương 165

Cập nhật lúc: 2025-12-05 09:34:33
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ban đầu, Lý Thanh Lê định kể khổ với yêu, nhưng đến cửa thấy yên tĩnh sách, cả khung cảnh như một bức tranh. Cô nỡ quấy rầy, chỉ lười biếng dựa khung cửa, lặng lẽ ngắm gương mặt tuấn tú .

 

Hàng mi dài dày, sống mũi thẳng, môi như hoa đào, mặt góc cạnh rõ ràng, càng càng thấy … suýt ch** n**c miếng.

 

“Tiểu Lý, tìm thầy Phó mà ngoài cửa ? Chẳng lẽ thầy cho cô ?” – thầy Hồng bưng ấm nước qua, trêu chọc rõ to.

 

Phó Bạch lúc mới ngẩng lên khỏi sách, đôi mắt phượng sáng trong thẳng cô. Anh cong môi, đổi tư thế thoải mái hơn, vẫy tay:

 

“Lại đây.”

 

Lý Thanh Lê bĩu môi, miễn cưỡng bước :

 

“Sao em thấy giống như đang gọi học sinh thế? Em học trò của thầy nhé.”

 

Phó Bạch cũng trêu:

“Anh cũng chẳng dạy nổi học trò nào nghịch ngợm như em.”

 

Nói dậy, lấy chiếc cốc sứ men trắng chuyên dụng của cô, bỏ một thìa đường đỏ, rót nước sôi, khuấy đều đưa tận tay.

 

Lý Thanh Lê ôm chiếc cốc, lúm đồng tiền khẽ ẩn hiện, nụ xua tan hết cái cau mày ban nãy.

 

“Thầy Phó, em hỏi một câu, trả lời thật.” Cô nghiêm túc , chỉ là đôi mắt long lanh thiếu nghiêm nghị.

 

Phó Bạch nén : “Em hỏi .”

 

“Nếu khi cưới, em chỉ chịu sinh tối đa hai đứa, bất kể trai gái, ý kiến gì ?” Cô chằm chằm.

 

Ngày , cô chỉ thích , từng nghĩ đến chuyện hôn nhân, con cái, càng hỏi xem nhất định con trai .

 

Phó Bạch ngẩn , mừng rỡ:

 

“Lê Tử, em đang… cầu hôn ?”

 

“… Cầu cái búa! Em hỏi là mấy đứa con thôi!”

 

Anh nghiêng , hai bàn tay to bọc lấy tay cô, mắt phượng cong cong:

“Em chịu gả cho , vui còn kịp. Sinh con thế nào thì tùy em, hai đứa thì hai đứa, bụng là của em, em quyết định.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-165.html.]

 

Cô thoáng căng thẳng, liếc chút biểu cảm: “Thật chứ? Nếu cả hai đều là con gái thì ?”

“Chỉ cần là con của chúng , trai gái thì gì khác ?”

 

Lý Thanh Lê lập tức thả lỏng, ngả lưng ghế, khóe mắt mang ý :

 

“Thầy Phó, đúng là kỳ lạ. Bao nhiêu đàn ông khổ vợ chỉ để thằng con trai thôi đó.”

 

Anh khẽ : “Người , .” Cô bỗng thấy nhẹ nhõm, ngang nhiên lệnh: “Thầy Phó, em đói , mời em ăn cơm .”

Anh cong môi: “Được thôi, chỉ cần em đồng ý đăng ký kết hôn.”

 

“Thầy Phó, lương tâm ? Đạo đức nghề nghiệp ? Lấy cơm trưa uy h**p em, thật hổ!”

 

“Chậc…”

––––––––––

 

Tuần tiếp theo, Lý Thanh Lê nhịn mà về nhà một chuyến. Buổi tối về thấy Lý nhị tẩu bế Bát Nha trong sân, mấy chị dâu khác ríu rít , chỉ chị im lặng gần như gì, nhưng ít cũng chịu ngoài, còn hơn nhốt trong phòng.

 

Tối đó, Lý Thanh Lê chuyện với mới chuyện hôm cô rời bệnh viện, Lý lão tam tới nhà họ Phùng thì cả nhà mắng nhiếc, c.h.ử.i rủa, thậm chí c.h.ử.i lây sang cả Lý nhị tẩu. Lý lão tam tức quá nhổ một bãi nước bọt mang đồ trở về.

 

Tất nhiên, cả bà Phùng lẫn vợ chồng Phùng Tuấn đều chẳng buồn đến bệnh viện thăm Phùng Yến, coi như chị c.h.ế.t.

Việc , nhà họ Lý dám , sợ chị nghĩ quẩn thêm. Nghe xong, Lý Thanh Lê chỉ thở dài, ôm tay chặt hơn.

May mà cha và các của cô lạnh lùng vô tình như , nếu thì đời cô chẳng khác gì cây cải ngoài ruộng.

 

tình hình cũng khá hơn tưởng tượng. Sau tự sát dường như Lý nhị tẩu còn ý định c.h.ế.t nữa, cũng chịu ngoài gặp .

 

Đang trò chuyện, bà Điêu giấc thì bỗng con gái e thẹn nhỏ:

“Mẹ, nếu cha phản đối thì tháng con với Phó Bạch định đăng ký kết hôn đó. Mẹ sắp thành vợ đó nha.”

 

Bà Điêu giật bật dậy, “Cái gì? Đăng ký kết hôn? Có nhanh quá ? Trước đây con còn bảo lấy chồng sớm cơ mà, giờ đổi ý? Có thằng nhóc Phó Bạch ép con ? Mẹ chuẩn tinh thần ! Hu hu hu…”

 

Càng bà càng chua xót, m.á.u trong như sôi lên, chịu nổi.

 

Lý Thanh Lê gãi đầu: “Mẹ, bên trường trung học chỉ giáo viên nữ, còn lắm chị gái, em gái của học sinh nữa. Ai thấy Phó Bạch mắt cũng sáng lên, con khó chịu lắm! Thầy Phó là của con! Cũng như , cũng ghét bên xưởng dệt nhiều trai trẻ, ngày nào cũng lải nhải. Thế nên bọn con bàn , thôi thì đăng ký luôn, cắt đứt mấy mối dòm ngó !”

 

Bà Điêu bĩu môi: “Kết hôn tác dụng gì chứ, gan thì tiểu tam cũng chẳng sợ, công phu giỏi thì gian phu ở nhà cũng lôi thôi.”

 

Ánh mắt bà đầy ẩn ý. ––––––––––

Loading...