Chủ nhật, nhân lúc buổi sáng trời còn mát, Lý Thanh Lê dậy sớm.
Ăn sáng xong, cô mang theo đồ bắt đầu xuất phát, về thẳng xưởng Dệt mà tới trường trung học công xã tìm Phó Bạch.
Lúc Lý Thanh Lê cha đồng ý cho hai kết hôn, thầy Phó vốn lạnh lùng xa cách trong mắt ngoài lập tức ôm chầm lấy vợ tương lai, vui sướng đến mức xoay tròn mấy vòng tại chỗ.
Hai ăn trưa ở căng-tin nhà trường, buổi chiều cô ngủ một giấc trong ký túc xá của Phó Bạch. Sau khi tỉnh dậy, cô bên cạnh giúp chấm bài tập, đến tận năm giờ chiều, chờ ngoài trời dịu mát, mới mượn một chiếc xe đạp của đồng nghiệp, đưa cô về nhà máy dệt, mới lưu luyến chia tay.
Thật Lý Thanh Lê thể bắt xe buýt sớm về huyện, nhưng cả hai đều ai nhắc đến, bởi cả cô và đều thích thời gian cùng chung một chiếc xe đạp, trò chuyện đùa, dù khi chẳng gì, chỉ tựa thôi cũng thấy hạnh phúc.
Từ khi cô ở xưởng Dệt, Phó Bạch dạy ở trường công xã, thời gian gặp gỡ của hai ít nhiều. Chính vì , mỗi gặp mặt càng vui vẻ, quá đúng với câu "tiểu biệt thắng tân hôn".
Tối đó, về ký túc xá, trong lúc mấy chị em rảnh rỗi buôn chuyện, Lý Thanh Lê liền kể tin sắp kết hôn cho họ .
Diệp Vãn Hà cùng đều từng gặp Phó Bạch, ngay từ đầu họ chấn động, cả đời từng thấy đàn ông nào tuấn tú đến thế.
Dù Phó Bạch mặt nữ đồng nghiệp khác thường giữ vẻ lạnh nhạt, ít , nhưng chỉ gương mặt cũng đủ để bù tất cả.
Chỉ cần chuyện gì tày trời thì trong lòng họ, chắc chắn là mẫu đàn ông hiếm trăm năm mới gặp một !
Bởi thế, khi tin Lý Thanh Lê sắp kết hôn, chúc mừng, khỏi cảm thán, Lê T.ử đúng là kiếm của trời cho , một đàn ông trai, công việc định, mặt các cô gái khác chẳng thèm liếc mắt, đổi thì ai mà chẳng mừng? Không mừng thì chỉ kẻ ngốc thôi!
Lý Thanh Lê cùng Diệp Vãn Hà, Cao Đông Mai chẳng mấy chốc rôm rả ồn ào, còn Trương Uyển Hoa lớn tuổi nhất ký túc xá thì nhịn mà dò hỏi:
"Lê Tử, nhà Phó vốn ở đây, hai kết hôn thì nhà ở ? Với kết hôn còn sắm tam chuyển nhất vang*, tam đại kiện 36 chân**, tiền quần áo, tiền tổ chức tiệc cưới nữa... đây khoản nhỏ. Hồi xưa cô bạn chị lấy chồng, tính cả tiền mừng cũng vẫn bỏ năm sáu trăm đấy!"
(*Tam chuyển nhất vang: máy may, xe đạp, đồng hồ và đài radio.
** Tam đại 36 chân: giường, tủ ba cửa, tủ ngăn kéo, bàn trang điểm, ghế sofa, bốn cái ghế đẩu.)
"Ối, đắt thế cơ !" Diệp Vãn Hà che miệng thốt lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-168.html.]
"Cho dù nhịn ăn nhịn mặc cũng dành dụm hai năm mới đủ, nhưng chẳng lẽ nhịn ?" Cao Đông Mai bĩu môi.
"Thế mới , lấy nhà đông em thì toi, lấy tiền mà cưới vợ nữa!" Trương Cầm xen .
Trương Uyển Hoa bật , gõ tay trêu mấy cô em:
"Các em còn nhỏ hiểu, mấy lập nghiệp ở huyện , ai cũng sẵn từng tiền để cưới vợ chắc? Thôi ! Chị dám chắc là ít gia đình vay mượn để cưới dâu, đó vợ chồng cùng chắt chiu mà trả dần thôi."
Diệp Vãn Hà khoanh chân giường, ánh mắt sáng rực chằm chằm Lý Thanh Lê:
"Lê Tử, em là đầu tiên trong ký túc lấy chồng đấy nhé. Mau kể , hai tính thế nào? Đừng để lừa đó nha!"
"Cậu linh tinh gì thế? Thầy Phó thể là loại ?" Cao Đông Mai lập tức bênh vực.
Diệp Vãn Hà "hừ" một tiếng, liếc mắt thấy Lý Thanh Lê đang thảnh thơi ghế, cầm chiếc cốc men trắng thong thả
uống nước như đang thưởng , cô nàng sốt ruột giục:
"Lê Tử, đừng vòng vo nữa, mau , hai chuẩn đến ?"
Lý Thanh Lê đặt chiếc cốc xuống, nhún vai:
"En với thầy Phó mới đầy một năm, tiền tích cóp chẳng đáng là bao. Mấy món như tam chuyển nhất vang gì đó thì chắc là mua . Nhà ở thì càng khỏi bàn, công tác đủ thâm niên, chỉ thể ở tạm ký túc giáo viên của thôi."
Diệp Vãn Hà vốn tính thẳng, nghĩ gì hiện hết mặt:
"Trời ạ, thế là chẳng gì cả, mà cưới chứ? Em mới hai mươi thôi, thầy Phó cũng chỉ hai mươi hai, còn nhỏ hơn chị của chị nữa. Hai yêu bao lâu mà kết hôn sớm thế, đợi thêm hai năm nữa, dành dụm nhiều tiền cưới cũng muộn?"
Lưu Lệ đồng tình:
"Chỉ cần hai yêu thật lòng, cùng cố gắng, cái gì cũng sẽ thôi. thấy Lê T.ử và thầy Phó hợp như thế, đương nhiên là nên cưới ."