Cô hiểu rõ, với một khao khát tri thức như , học đại học hẳn là tiếc nuối cả đời. Giờ cơ hội bù đắp, tất nhiên vui mừng khôn xiết.
Trước , từ bố cô phong thanh chuyện khôi phục thi cử, nhưng giờ tin tức chính thức, họ thể an tâm chuẩn .
Anh ôm cô bằng một tay, tay vuốt nhẹ bìa cuốn Đại cũ sờn, ngẩng vợ trong lòng:
“Năm ngoái em kéo đến bãi phế liệu, bỏ mấy đồng mua cả bộ Tự học Tổng hợp Toán – Lý – Hóa. Giờ thì đúng lúc dùng .”
Ánh mắt giao , Lý Thanh Lê đắc ý:
“Từ hôm nay, sách đó sẽ đẩy giá lên bao nhiêu , thậm chí tiền cũng khó mua. Vẫn là em tầm xa nha!”
Phó Bạch khẽ "Ừm" một tiếng nhớ :
“Anh còn nhớ hồi còn ở đội sản xuất, em từng quả quyết bảo rằng ánh sáng chẳng xa . Năm ngoái em kiên quyết mua bộ sách , chuyện gì ẩn mà ?”
“Thầy Phó đoán trúng phóc luôn. Nói thì bốn năm , trong một đêm mưa sấm sét, em mơ. Trong mơ một cuốn tiểu thuyết, nó rõ năm nay sẽ khôi phục kỳ thi. Nó còn bảo Tự học Tổng hợp Toán – Lý – Hóa sẽ bản in mới, nhất định nhờ chị giúp giành cho bằng một bộ!”
Phó Bạch bật , “Thế cuốn tiểu thuyết vợ chồng sẽ sinh mấy đứa con, đặt tên là gì ?”
Thanh Lê cau mày, “Anh thật giả?”
“Tất nhiên là lời thật .” Phó Bạch chút khó hiểu.
Lý Thanh Lê thở dài: “Trong truyện em chẳng đứa con nào cả, bởi vì giữa em và vốn chẳng quen . Em tới 30 bệnh c.h.ế.t .”
Nụ mặt Phó Bạch biến mất, chân mày tuấn tú cau : “Loại tiểu thuyết rác rưởi gì ? Đến giờ mà em còn nhớ ?”
“Chính vì nó vớ vẩn đến mức đặc biệt nên em mới nhớ chứ .” Lý Thanh Lê lắc đầu dậy, vỗ tay một cái, “Tối nay chúng về đại đội nhé, bàn chuyện với các chị mới .”
Phó Bạch khẽ nhếch môi, ánh mắt khó đoán: “Được thôi.”
Ăn cơm xong, Phó Bạch ở dọn dẹp, Lý Thanh Lê đạp xe về nhà máy nốt ca chiều. Đến tối, hai vợ chồng cùng đạp xe từ huyện về công xã x**n th**, mãi đến khi trời tối mịt mới tới cổng nhà họ Lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-171.html.]
Lý Thanh Lê nhảy xuống từ ghế , xoa xoa tay chân, qua khe cửa thấy trong nhà chính ánh đèn.
“Chắc là năm chị năm cũng về .” Cô khẳng định.
Quả thật, từ khi Lý Thành Dương thăng chức, Đường Nhã cũng phát thanh viên công xã, hai vợ chồng dọn đến ký túc công xã ở, nhưng phòng ở vẫn còn nên thỉnh thoảng vẫn về nhà cũ.
Lý Thanh Lê gọi một tiếng, cửa mở , hai qua sân tối nhà, quả nhiên ben trong đông nghịt .
Sau cái ngày cả nhà một lúc thêm bốn cháu gái, thêm cặp sinh đôi của Đường Nhã, giờ cộng cả Thanh Lê và Phó Bạch, chi nhà họ Lý đủ ba chục , đông đến mức chật chội.
Chỉ là hôm nay, chỗ quanh bàn giống ngày thường, Lý lão tứ, Lý lão ngũ đều , chỗ nhường cho ba đứa cháu: Nhị Nha, Nhị Bảo và Tam Nha.
Lý Thanh Lê thẳng lên cạnh bà Điêu, cảnh liền hiểu . Rõ ràng, cả ba đứa đều học xong cấp ba, thuộc diện “ tương lai”.
Khác với Nhị Nha ngày xưa cực nhọc mới học, Nhị Bảo là con trưởng tam phòng, mà ba cô vốn chịu khó ăn, kiếm nên sẵn sàng cho con học tiếp.
Còn Tam Nha thì mấy năm Lý Thanh Lê ép cho bỏ học, đành rảnh rỗi mà nghiền ngẫm sách vở, cái kiểm tra nào nó cũng hạng nhất. Sau lẽ nó thấy đằng nào cũng tốn công học , chi bằng thi cho đỡ tiếc, cuối cùng tất nhiên là thi đậu. Vợ chồng Lý lão đại chiều ý con gái, cho Tam Nha học ba năm cấp ba, năm nay mới trường, vẫn là học sinh nghiệp cấp ba nóng hôi hổi đấy.
Thanh Lê lên tiếng: “Cha, , chị cả, chị hai, chị ba… đang bàn chuyện thi đại học ? Con với Phó Bạch về cũng vì việc .”
Cô xong nhưng cũng chẳng ai để ý, tất cả ánh mắt đều hút về phía Phó Bạch, đôi mắt sáng rực, xa lạ nóng bỏng.
Phó Bạch xua tay từ chối chỗ các chị dâu nhường, chỉ thẳng tắp đối diện với ánh mắt 'thèm nhỏ dãi' của cả nhà.
“Cha và các chị chuyện gì với con ?” Anh bình tĩnh hỏi.
Lý lão nhị cố hết sức kéo em rể xuống cạnh , thiết nhờ vả:
“Em rể , kỳ thi đại học khôi phục , chắc chắn em sẽ tham gia nhỉ. Khi nào rảnh, em kèm thêm cho con bé Nhị Nha nhà ?”
“Cả con trai nữa, Nhị Bảo nhà !” Lý lão tam lập tức chen .
“Đừng quên Tam Nha nhà nhé!” Lần đầu tiên Lý lão đại chủ động lên tiếng.