Phó Bạch và Đường Nhã thấy màn “giao chiến bằng mắt” giữa mấy cô cháu thì đầy thắc mắc, chỉ Lý Thanh Lê một cái là hiểu ngay Tam Nha đang nghĩ gì.
Thật cạn lời.
Tiếp đó, cảnh tượng khiến ba đứa nhóc kinh ngạc trợn tròn mắt xuất hiện: Bình thường cứ nhắc đến Chu Thư Đào là mặt cô út sẽ tối sầm, thế mà chẳng những nổi giận đùng đùng, cầm chày xông tới, ngược còn nhoẻn miệng dịu dàng:
“Mượn thì mượn , sẽ sách mới mà.”
Ba đứa nó sốc đến rụng rời, đặc biệt là Nhị Bảo, trong đầu vẫn còn ám ảnh đầu cha đ.á.n.h đòn, đau đến mấy hôm .
Vẫn là cô út, nhưng đối xử với chồng thì dịu dàng, còn với cháu thì nghiêm khắc thế?
Nhị Bảo phục, “Cô út thiên vị!”
Lý Thanh Lê hờ hững liếc mắt: “Ồ, cô thiên vị thì ?”
Tam Nha vội nháy mắt như điên, hiệu “im ngay kẻo c.h.ế.t”, nhưng Nhị Bảo chẳng sợ, ưỡn n.g.ự.c lớn tiếng:
“Cô dịu dàng với dượng, còn với bọn cháu thì lúc nào cũng hung dữ! Hứ!”
Nói xong, Nhị Nha và Tam Nha nó thương hại bội phục. là lấy mạng để minh họa cho câu tự tìm đường c.h.ế.t, m.á.u liều nhiều hơn m.á.u não!
Lý Thanh Lê bước tới, khoác vai Nhị Bảo, Phó Bạch, tươi rói:
“Thầy Phó, giờ em đối xử với cỡ nào ? Đến cháu ruột còn ghen tỵ kìa.”
Rồi cô cúi sát tai Nhị Bảo, hạ giọng đe doạ: “Nhị Bảo, lâu cô ‘chăm sóc’ cháu, cháu quên mất cô là ai ? Ráng mà quý trọng thời gian ôn thi . Đợi thi xong, cô sẽ từ từ chuyện t.ử tế với cháu, cho cháu thế nào mới là tình thương của cô!”
Nhị Bảo run bắn, da đầu tê dại, ký ức cô út vác chày đuổi mấy dặm bỗng ùa về, ánh mắt cô cũng lập tức trở nên kính sợ.
Lý Thanh Lê hài lòng với phản ứng , vỗ vỗ vai Nhị Bảo hai cái, ung dung bếp.
Bầu khí lúc mới dễ thở hơn hẳn, Tam Nha lườm trai:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-174.html.]
“Tự dưng hai gây sự với cô út gì?”
Nhị Bảo cũng suýt , “Tại lâu quá cô út ‘ tay’ nên quên mất…”
Nhị Nha và Tam Nha đồng loạt thở dài, con trai đúng là mau quên, mới cho chút thể diện dám lòe . Đáng đời!
Phó Bạch hết mấy màn kịch mà buồn , hình tượng vợ trong mắt các cháu thật sự chẳng mấy , nhưng nghĩ cảnh năm đó chính từng chịu mấy “cú đá liên ” của cô thì cũng nổi.
Anh tự nhắc bản nhiều : sách để ôn kiến thức, còn ký ức cũng ôn , kẻo thành “ông chồng sợ vợ một” trong trường thì mất mặt lắm.
Ăn cơm trưa xong, Lý Thanh Lê lôi cái chậu gỗ lật ngược ghế , cũng tham gia học cùng bọn nhỏ.
Nói thật, bao năm trôi qua kể từ ngày nghiệp cấp ba, nay cô ngoan ngoãn thầy giảng, cảm giác cũng khá mới mẻ. Nhất là thầy giáo chính là chồng cô, kiểu xa lạ quen thuộc , thật… k*ch th*ch.
Càng , Lý Thanh Lê càng chìm đắm, nhận , khi nghiêm túc giảng bài, thầy Phó thật sự cuốn hút c.h.ế.t . Đến mức cô bỗng dưng chút để tiếp tục giáo viên nữa…
suy nghĩ đang bay xa của cô lập tức kéo về thực tại bởi giọng nghiêm khắc, vô tình:
“Lý Thanh Lê, tập trung giảng, ngoài mười phút!”
Lý Thanh Lê: Xí, may mà chúng quan hệ thầy trò, chứ thì em chỉ đập nát cái đầu ch.ó của thôi, cưới xin gì nữa!
Đối diện với ánh mắt hóng chuyện sáng rực của mấy đứa cháu, cô hừ một tiếng, ngẩng cao đầu, “Thầy Phó đừng hiểu lầm. chỉ tùy tiện tìm chỗ , chứ để dạy .”
Phó Bạch bất lực, mỉm lắc đầu.
Cả bốn , kể cả Đường Nhã, đồng loạt khoanh tay, ánh mắt ai oán, hai khoe khoang thì cũng nghĩ cho khác chút chứ!
Một ngày học bù kết thúc, Đường Nhã dẫn đám Nhị Nha đạp xe về nhà, khéo hai chiếc xe, một chiếc của Đường Nhã và Lý Thành Dương, một chiếc mượn.
Thoáng cái một tuần trôi qua, nhưng Chu Thư Đào vẫn đem sách trả. Tối thứ sáu, Lý Thanh Lê quyết định đích qua đòi, nếu cô còn bận , tối về còn sách thì từ lâu !
Nghĩ là , cô uống một ngụm nước, đạp xe hướng về ký túc xá công nhân xưởng máy móc nông nghiệp.
Thực , từ nhà tập thể giáo viên trường trung học huyện đến ký túc xá xưởng máy móc cũng chẳng xa, xe đạp nửa tiếng là đến, nhưng vì cô và Chu Thư Đào vốn chẳng ưa , nên dù gần hai cũng chẳng mấy khi qua .