Vì đây là đầu tiên đến nhà nên một hồi dò hỏi Lý Thanh Lê mới chỗ ở của Chu Thư Đào, đến cửa, cô “rầm rầm” gõ lên cánh cửa lớn.
Quả nhiên giờ Chu Thư Đào ở nhà, chẳng bao lâu mở cửa, nhưng thấy cửa là ai, nụ mặt cô lập tức biến mất sạch, Lý Thanh Lê một lượt từ xuống, lười nhác hỏi:
“Có chuyện gì?”
Thấy Chu Thư Đào mời , Lý Thanh Lê cũng chẳng thèm, cô khoanh tay n.g.ự.c hỏi ngược :
“Chị nghĩ đến tìm chị gì? Chị mượn sách của , hai sẽ ngày trả, thế mà bao nhiêu ngày ? Sao, chẳng lẽ chị định nuốt luôn ?”
Chu Thư Đào phẫn nộ hổ:
“Đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, chẳng may mất sách thôi, gần đây đang tìm cách mua bộ mới trả cô,
?”
“Ha, mất ? Cả bộ mười mấy quyển mà chị bảo mất hết? Sao chị mất luôn cả bản ?” Lý Thanh Lê hừ lạnh, mỗi sợi tóc đầu đều chữ “ tin nổi”.
Người trong nhà thấy động tĩnh cũng ùa xem, lượt là chồng Chu Thư Đào – Tống Lập Quần, cùng cha chồng và cháu nội họ đang bế tay. Năm đôi mắt trong nhà chằm chằm một Lý Thanh Lê.
Cậy đây là địa bàn nhà , Chu Thư Đào như tiếp thêm sức mạnh:
“ là mất hết , Lập Quần mang đến xưởng, chẳng ai lấy trọn bộ. Cô tin thì cũng chẳng cách nào khác!”
Lý Thanh Lê gì tin, nhe răng giả lả: “Ngày bé chị trộm kẹo của cũng chối y như thế. chẳng tin , trừ khi chị cho nhà lục soát một vòng.”
Ngày còn bé, đầu óc Lý Thanh Lê đơn giản, Chu Thư Đào lừa bao , nên giờ cô gì cô cũng tin.
Tống Lập Quần định bước lên tranh luận, nhưng Chu Thư Đào kéo . Cô liếc xéo Lý Thanh Lê:
“Nó tìm thì cho nó tìm, ngay thẳng thì sợ gì, cho nó tìm thì nó nghĩ điêu.”
Lý Thanh Lê sâu mắt Chu Thư Đào, kinh nghiệm nhiều năm đối đầu mách cô rằng, với cái vẻ “ chỗ dựa, chẳng sợ gì” , chắc chắn trong nhà chẳng còn bộ sách, nhưng cũng thể cô cố tình diễn ngược cho cô xem.
Vừa nãy cô soát nhà cũng chỉ để chọc tức, chứ thế nào thì đây là nhà họ Tống, đầu đến mà lục lọi lung tung thì cũng quá mức khó coi, thế là cô cũng thèm tìm nữa.
“ mặc kệ sách mất thật mất giả, chị họ Thư Đào , sách ôn thi đại học quý giá của chị mất , đợi chị mua bộ mới thì đến năm nào tháng nào? Bây giờ thời gian là tiền bạc, rảnh dây dưa với chị, nên chị bồi thường tiền !
Cũng chẳng nhiều, lấy 10 đồng thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-175.html.]
Dù cô và Phó Bạch cũng gần hết bộ Tự học tổng hợp Toán - Lý - Hóa bản cũ , lấy chủ yếu để đưa về cho Nhị Nha xem. Mà bản mới sắp tung , đến lúc đó bản cũ cũng chẳng cần nữa. Đã thì thừa dịp bản cũ còn đắt, cô c.h.é.m Chu Thư Đào một phen!
Chu Thư Đào thoáng sững , cảnh giác cô chằm chằm:
“Này, chồng cô là thầy toán trung học cơ mà, để dạy chẳng hơn , cần gì sách vở? Chúng là chị em họ, chỉ vài quyển sách thôi mà cũng đòi tiền ? Đổi là thì chẳng thèm so đo , huống chi cô công nhân xưởng Dệt, mỗi tháng hơn ba chục đồng, việc gì nhỏ nhen thế?”
Lý Thanh Lê chẳng thèm bắt chuyện, chỉ mỉa mai lên giọng: “Ý gì đây chị họ? Làm mất sách của còn đền? Làm thế hả?”
Nhà hàng xóm thấy liền thò đầu .
Chu Thư Đào vẫn đang đấu mắt với Lý Thanh Lê, thì ông bà Tống đẩy con trai, sốt ruột giục:
“Mau lấy tiền , đừng để thiên hạ cho!”
Lúc ông bà Tống hối hận vô cùng, thế lúc nãy mời Lý Thanh Lê trong, đỡ để hàng xóm hóng chuyện, thật mất mặt!
Tất cả cũng do con trai con dâu gây họa, bộ sách giờ cực kỳ khó tìm, tiền cũng mua , tham mấy dòng ghi chú trong sách nên mới nảy lòng tham giữ .
Hai vợ chồng già chỉ đành tự an ủi, miễn là con trai con dâu thể đỗ đại học, tất cả đều đáng giá.
Tống Lập Quần lấy tờ Đại đoàn kết (mệnh giá mười đồng), định mang trả, nhưng Chu Thư Đào cướp lấy. Cô gượng , bước cửa nhét mạnh tiền tay Lý Thanh Lê, ghé sát tai cô thì thầm:
“Lý Thanh Lê, cái đầu như mày mà cũng thi đại học ? Mơ nhé!”
Thấy mặt Lý Thanh Lê gượng gạo, trong lòng Chu Thư Đào càng hả hê.
Thật cô căm ghét cô em họ từ lâu, rõ ràng cả hai đều là cháu gái bên ngoại, mà bác cả bác hai lúc nào cũng thương Lý Thanh Lê hơn. Cùng là con gái duy nhất trong nhà, ngày ngày Chu Thư Đào xuống ruộng việc, xong còn mắng, trong khi Lý Thanh Lê chẳng đụng tay, còn dì nuông chiều đến mức chẳng trời cao đất dày.
Đáng ghét c.h.ế.t !
Hơn nữa, rõ ràng bản cô thông minh hiểu chuyện hơn, mà Lý Thanh Lê chỉ dựa khuôn mặt lấy chồng , đè đầu cưỡi cổ cô bao năm nay…
Chẳng qua cũng chỉ nhờ cái mặt , tại lúc nào nó cũng sống hơn , hạnh phúc hơn ?
Chu Thư Đào còn đang chìm trong ghen tức thì bỗng một tiếng hô to giật thon thót.
“Cái gì cơ? Ước mơ lớn nhất đời chị họ là đỗ Thanh Bắc ở thủ đô, ngoài thích trường nào khác á? Chị họ, từ nhỏ chị giỏi hơn em, em tin chắc chị sẽ thôi, cố lên nhé!”
Lý Thanh Lê cất kỹ mười đồng, vung tay áo thẳng, chỉ còn Chu Thư Đào c.h.ế.t trân, mặt khi thì xanh lét, khi thì đỏ bừng!