Thành tích của cô đúng là hơn Lý Thanh Lê, nhưng đến mức thi Thanh Bắc! Nếu hàng xóm suốt ngày hỏi thăm “ thi Thanh Bắc ?”, thì cô giải thích kiểu gì đây? Nghĩ thôi thấy đau đầu , đúng là đồ ác độc!
Niềm vui vì giữ bộ sách phút chốc biến sạch.
Lý Thanh Lê hớn hở đạp xe về, gần đến cổng trường, từ xa thấy một bóng mơ hồ đó, hình như là đang chờ cô.
“Thầy Phó, về nhà nấu cơm mà ở cổng trường gì ?” Lý Thanh Lê dừng xe, vì đạp nhanh nên vẫn còn thở gấp.
Phó Bạch đỡ lấy ghi-đông, nhẹ nhàng lên yên, đợi cô cũng lên mới đạp xe , :
“Cô giáo Cung thấy em về , đoán là em đến chỗ xưởng máy móc, nếu chốc nữa em vẫn về, e là đến nhà Chu Thư Đào đòi .”
Ngừng một lát, hỏi tiếp:
“Không lấy sách ?”
Lý Thanh Lê ôm lấy vòng eo gầy rắn chắc của , hai chân kẹp chặt, chứ chẳng giận:
“Sách thì , nhưng lấy về 10 đồng. Chu Thư Đào bảo mất cả bộ, tưởng em ngốc chắc? Lúc đầu bỏ ba đồng bốn hào mua, giờ bán hẳn mười đồng, lời to , em vui quá ! Ngày mai em sẽ đến căng-tin bữa giò heo ăn cho sướng!”
Nghe cô kể, Phó Bạch mới yên tâm, nhưng vui mừng còn kịp dứt thì eo cô cấu một cái đau điếng.
“Phó Bạch, mà dám chuyện trái ý vợ, thì đừng trách vợ độc ác vô tình! Nghe rõ ?”
Nể mặt là dượng của mấy đứa nhỏ nên cô mới để yên, chứ thì xử ngay tại chỗ !
Phó Bạch đau đến méo mặt, đúng lúc xe ngang căng-tin, lác đác học sinh . Hai vốn nổi tiếng là cặp đôi nhất trường, nay cùng , càng thu hút ánh mắt.
Phó Bạch vội lấy vẻ lạnh lùng cao ngạo, thản nhiên : “Đồng chí Lý Thanh Lê, việc em nên để đôi câu…”
Nói thì nghiêm nghị, nhưng chân đạp nhanh hơn, xe lao vụt qua đám đông, chỉ để bóng lưng đôi trai tài gái sắc.
“Nhìn bóng lưng thôi cũng là thầy Phó với vợ …”
“Hai ở bên đúng là đôi thật, còn hơn cả diễn viên phim nữa…”
Tiếng xôn xao xa dần.
Bàn tay đặt eo Phó Bạch vỗ hai cái mập mờ, cô gái trẻ xinh thò đầu tươi tắn, mắt long lanh:
“Thầy Phó, định hai câu gì thế?”
Phó Bạch dùng thái độ nghiêm túc câu dịu dàng nhất:
“Vợ , sai , dám nữa…”
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-176.html.]
như Lý Thanh Lê đoán, chẳng bao lâu , bản mới của Tự học Tổng hợp Toán - Lý - Hóa xuất bản.
Bất ngờ nhất là trong ba ngày, vợ chồng cô nhận bốn bộ sách, lượt từ cha , cả, chị hai và ba Phó gửi tới. Thế là cả Nhị Nha và Đường Nhã cũng tài liệu ôn thi.
Chủ nhật, Lý Thanh Lê nhớ nhà nên cùng Phó Bạch đạp xe về đội sản xuất. Bao năm nay vẫn thế, xe đạp nên dễ dàng, chủ nhật nào rảnh cô cũng về thăm nhà đẻ.
Hai vợ chồng về nhà cũ thì Đường Nhã và Nhị Nha cũng chẳng cần vất vả nữa. Ban ngày, cả đám lớn nhỏ phân tán khắp nhà chính, bàn ghế cao thấp đồng đều, nhưng ai nấy đều nghiêm túc học hành, khiến Lý Thanh Lê cũng ngại dám rủ Phó Bạch chuyện phiếm.
Quả thật sai khi “gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”, môi trường ảnh hưởng lớn đến con .
Quan sát một thời gian, khiến Lý Thanh Lê ngạc nhiên nhất chính là Nhị Bảo và Tam Nha. Nhị Bảo từ tiểu học đến cấp ba luôn ở mức trung bình, từng thi trượt nhưng cũng chẳng nổi bật. với khí thế học tập bây giờ, cô tin nhóc thể lọt top ba cả lớp, nếu thì chắc tại IQ hạn chế.
Còn Tam Nha thì thuộc về kiểu “kẻ thể khiến học sinh giỏi chăm chỉ tức c.h.ế.t”.
Chẳng tài cán gì ngoài cái đầu cực thông minh, dù học hành chuyên cần nhưng vẫn luôn top đầu. Nếu thật sự nghiêm túc, thì chắc chắn sẽ hạng nhất, đúng là đáng ghét! Thế mà bây giờ cô bé cũng dáng chăm học vì kỳ thi đại học, thật hiếm thấy.
Mấy đứa nhỏ đều dốc sức nên cha chúng tất nhiên hết lòng ủng hộ, ăn cơm cũng nhẹ nhàng, sợ quấy rầy “cục vàng” học tập.
Tháng mười một, thời tiết dần lạnh.
Buổi tối lúc ngủ, Lý Thanh Lê tựa lòng Phó Bạch, mái tóc mềm mại cọ cằm .
“Tiểu Bạch nè…”
Khóe mắt Phó Bạch liếc cô, môi nhếch lên thành nụ nhạt: “Có gan thì gọi nữa?”
Cô chợt nhớ gọi “Tiểu Bạch” phạt , liền giả vờ như chuyện gì, né ánh mắt đ.á.n.h trống lảng:
“Hôm nay đưa đề cho chị dâu với Nhị Nha , thấy khả năng họ đỗ đại học thế nào?”
Phó Bạch ánh trăng hắt tường, chậm rãi đáp:
“Nhị Nha siêng năng thông minh, khả năng đỗ cao. Tam Nha thông minh hơn cả Nhị Nha, nếu giữ trạng thái hiện tại thì cũng chẳng khó. Đường Nhã… thành tích còn hơn nghĩ.”
Thanh Lê bĩu môi. Đó chẳng nhờ năm kỳ thi sẽ khôi phục ? Ắt hẳn sớm chuẩn cho vợ, khi còn lâu hơn cả cô chứ.
“Còn Nhị Bảo…” Phó Bạch cân nhắc, “Khó .” “Là ? Nó chăm thế mà vẫn ?”
Phó Bạch thong thả phân tích, “Anh từng dạy Nhị Bảo, thằng bé cẩu thả, dễ căng thẳng khi thi, cuộc thi càng lớn thì càng run. Khuyên bảo cũng vô ích, lúc phòng thi chỉ thể dựa chính nó thôi.”
Lý Thanh Lê gật đầu, “Em hiểu . Lần chắc chỉ Nhị Bảo trượt thôi. Ôi, tội nghiệp cháu em, chắc em chỉnh cho nó một trận khi kết quả, chứ khi công bố thì ngại lắm.”
Phó Bạch bật , “Tự tin ghê nhỉ?” Lý Thanh Lê tỏ nguy hiểm: “Ý gì?”
“Không gì, chỉ bày tỏ lòng ngưỡng mộ thôi.” “Hừ, điều đấy.”
Khoảng hơn ba giờ chiều, Lý Thanh Lê thấy cũng đến lúc liền giục Phó Bạch thu dọn để về.
Đang thu xếp trong phòng thì Nhị Nha đến gõ cửa.