SỐNG TRONG CUỐN TIỂU THUYẾT CHIẾN THẮNG NHÂN SINH - Chương 96

Cập nhật lúc: 2025-11-25 06:57:35
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý lão tam hít sâu, tươi: “Mẹ, thật con cũng một tin vui cho …”

Khoé miệng bà Điêu khẽ giật, trong lòng thầm nghĩ, bà đây trong vòng một năm thấy hai chữ ‘tin vui’ thêm một nào nữa!

Lý Thanh Lê hỏi: “Anh ba, chuyện vui gì , chẳng lẽ chị dâu ba cũng ?”

Lý lão tam búng tay, “Tiểu Lục thật là thông minh, em đoán trúng !”

Nói xong sang , hớn hở hỏi: “Mẹ, kinh ngạc , bất ngờ ?”

Bà Điêu trợn trắng mắt suýt ngất, may là Lý Thanh Lê đỡ lấy. “Mẹ, kiên cường lên!”

Bà Điêu dựa vai Lý Thanh Lê, nước mắt cũng sắp rơi xuống.

Một mất ba sức lao động, một hầu hạ ba đứa con dâu ở cữ, tăng thêm ba miệng ăn, tiền tiêu xoẹt xoẹt…

“Mẹ nổi!”

Thấy vẻ mặt sống còn gì luyến tiếc của bà, em Lý lão đại liền xúm .

“Mẹ thoải mái ở ?” Lý lão đại vươn tay đỡ.

Bị một gương mặt đột ngột xuất hiện giật , trong cơn choáng váng bà Điêu hung hăng đập tay Lý lão đại, thẳng dậy như gặp kẻ thù.

“Lý Thành Phát, con gì? Chẳng lẽ con cũng tin vui?” Bà nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Lý lão đại bất đắc dĩ lắc đầu, “Mẹ, con và Huệ Lan bốn đứa là đủ , tin vui gì .”

Nghe đến đây bà mới dám thở phào.

Ít nhất cả bốn đứa con dâu đều mang thai!

Mấy em đều “tin vui” liên tiếp kéo đến dọa sợ.

 

6 năm Lý Tứ tẩu sinh đôi một trai một gái, lúc đó bà Điêu mới 50 tuổi, ở tuổi chăm con dâu ở cữ, chăm sóc cháu trai cháu gái là quá sức, huống chi sang năm bà 57 tuổi, một chăm tận ba cô con dâu. Lỡ sinh đôi sinh ba gì đó thì cái mạng già của bà ?

Trái với bà Điêu đang hoảng sợ, Lý Thanh Lê kinh ngạc.

Dù trong tiểu thuyết ba và tư vẫn thêm con, nhưng mà thể trùng hợp m.a.n.g t.h.a.i cùng một lúc như , hơn thế nữa vợ chồng hai rõ ràng thêm đứa con nào.

Xem vận mệnh gia đình cô đổi, tương lai cũng thể .

Chờ một nhà nữa xuống ăn cơm, tâm trạng bà Điêu bình thường trở , thậm chí vẫn còn tâm tình hỏi Lý Thành Dương: “Thằng năm, con tin vui gì , thì nhà chúng tứ hỉ lâm môn đấy.”

Tay Lý Thành Dương nắm che miệng, khoé môi cong lên: “Khụ khụ… Nếu thuận lợi, chắc là đầu năm ạ.”

Nhà chính rơi im lặng, đó bùng nổ.

“Thật ? Ông nó, đang ? Ngày bảo thằng năm xem mắt, một thành công cũng , chỉ chớp mắt thích con gái nhà ?”

“Ghê nha! Thế là Thành Dương sắp lấy vợ á?”

“Là ai thế? Người của đội sản xuất bên cạnh ? Hay là giáo viên trung học của công xã?”

Lúc miệng Lý Thành Dương kín như bưng, “Mẹ, bát tự còn xem nữa mà! Cô là một ưu tú, nên thích cô cũng nhiều lắm, con còn đang cố gắng đây!”

Bà Điêu đồng ý, “Cả cái công xã ai hơn Thành Dương của ? Trẻ tuổi, trai, dáng chuẩn, từng lính, bụng, còn bản lĩnh… Nói thử xem cô gái nào thích ? Úi giời, chắc cũng bắt đầu chuẩn cho việc hôn nhân của Thành Dương thôi! Ha ha ha…”

Bà Điêu vui vẻ che miệng .

Ông Lý hếch mặt trời, lướt qua sáu đứa con: “Các con là nhờ cha đấy nhé!”

Sáu em đồng loạt dời ánh mắt sang hướng khác.

Quả nhiên, giây tiếp theo tai ông trong tay bà Điêu.

“Lý Khánh Sơn, cái gì mà các con đều nhờ ông, thì ? Ông giải thích cho rõ ràng, giải thích hôm nay đừng hòng để yên!”

sai ! Bọn nhỏ đang mà, cho chút mặt mũi !”

……

Qua bữa cơm chiều, Lý Thành Dương đang chuẩn về phòng thì Lý Thanh Lê chặn .

“Anh, thích là Tô Nhân đấy chứ?” Trong sân tối thui, mặt Lý Thành Dương cũng mơ hồ. “Nghe vẻ thích Tô Nhân lắm nhỉ?”

Lý Thanh Lê nhíu mày, miễn cưỡng đáp :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-96.html.]

“Cô đồ ăn ngon, tờ đại đoàn kết, cái gì để thích? Anh còn trả lời em , rốt cuộc ?”

Nếu thật sự vẫn là Tô Nhân, cho cô chút thời gian chuẩn tâm lý ?

Không hiểu cứ mỗi thấy Tô Nhân là trong lòng cô thấy khó chịu, lỡ sống chung một nhà, cô chỉ sợ sẽ xúc động mà châm chọc, đó ảnh hưởng đến quan hệ giữa trai…

như chút nào, cùng là một đẻ , ai coi như kẻ thù?

Lý Thành Dương đột nhiên trịnh trọng :

“Tiểu Lục, Tô Nhân là thiện lương, giàu tinh thần trượng nghĩa, em thể bởi vì thích mà cứ nhắm , ?”

Lý Thanh Lê mỗi như tức là đang nghiêm túc, tình nguyện “Ồ” một tiếng.

“Em với cô cũng , mà em nhắm lúc nào? Em chỉ là cảm thấy…”

Cắn chặt răng, cô tiếp tục : “Em chỉ là cảm thấy Tô Nhân và hợp , hơn nữa cô hình như trời sinh thích cả nhà chúng , , trừ … Người thích em, tại em thích . Thiện ý lớn nhất em dành cho cô chính là c.h.ế.t già cũng gặp mặt.”

Lý Thành Dương lắc lắc đầu, giống như đang dỗ dành một đứa bé cáu kỉnh.

Hai em tan rã trong vui.

Đêm nay Lý Thanh Lê ngủ ngon, bởi vì trong mộng đều là cảnh Tô Nhân gả cho trai cô, gió lớn thiếu chút nữa thổi thành hói đầu, đó cả nhà cô giống như nội dung tiểu thuyết - phản bội, sụp đổ, chia năm xẻ bảy.

Cũng may cô sớm quyết định nhúng tay chuyện của hai họ nên ngoại trừ hỏi vài câu cô cũng gì khác.

Trước mắt cứ thuận theo tự nhiên mới là nhất, gia đình cô hiện tại an phận, cũng lục đục tranh đoạt gia sản, Tô Nhân chán ghét cũng tìm thấy điểm công kích.

Ngày hôm tỉnh , Lý Thanh Lê cảm thấy như đầu óc thông suốt, bụng trống trơn, ẩn ẩn cảm giác giác ngộ cuộc đời, so với việc quan tâm ân oán gút mắt của khác, thà đặt tâm tư chuyện nuôi bồ câu còn hơn.

Trong sách một đôi bồ câu trong một năm thể đẻ tám lứa, nuôi còn đẻ nhiều hơn, mà một đôi chim con nuôi bốn tháng là thể đẻ trứng, hôm qua hai bắt đôi chim trưởng thành, chờ bọn nó đẻ trứng ấp bồ câu non, bốn tháng cô sẽ thêm một lứa chim bố , đó… Sau đó cô vẫn tính , nhưng tóm trứng chim con.

Giả sử một đống bồ câu và trứng chim, cô cũng sẽ giữ cho ăn, thịt bồ câu cũng kém gì thịt gà , tương lai cô lộc ăn !

Nuôi bồ câu khá dễ, cho bọn nó ăn đậu, ngô, cao lương, rau xanh, mỗi ngày hai bữa, thả bờ ruộng bờ sông cũng thể tự kiếm ăn.

Hai con chim bồ câu lớn , nên học tự lực cánh sinh, tự lập tự cường !

Còn chuồng bồ câu, cô nhờ cha đan cho một cái lồng chim thật lớn, treo mái hiên là xong ?

Lý Thanh Lê dựa theo nội dung trong sách nuôi bồ câu một thời gian, khi quen thì nhàn rỗi hẳn, nuôi chim giống như nuôi trẻ con lúc nào cũng chằm chằm, chỉ cần cho chúng nó ăn no, chỗ ở, thường xuyên dọn dẹp chuồng là .

Tất cả , bao gồm cả bà Điêu, vốn đều cho rằng Lý Thanh Lê nuôi bồ câu chỉ là nhất thời nổi hứng, qua ba phút là chán ngay, họ còn đang nhón chân mong chờ bồ câu nồi thành canh, ai mà Lý Thanh Lê cứ nuôi một ngày một ngày, bồ câu càng nuôi càng béo, canh chim thấy , chỉ thấy... vỏ trứng.

Thật đáng giận!

Khoảng thời gian Lý gia yên bình, Lý Thanh Lê trầm mê nuôi chim, Lý Đại Bảo vẫn vượt qua vết thương lòng, ba em Lý Nhị Bảo cha đ.á.n.h dám trái lời, hai đứa Lý Đại Nha và Lý Tam Nha hiếm khi gây chuyện, ba chị em dâu khác của Lý gia cũng bận tĩnh tâm dưỡng thai, Lý đại tẩu hiếu thuận, nên bà Điêu chèn ép cũng chỗ để thể thi triển!

––––––––––

Buổi sáng, Lý Thanh Lê mới công bao lâu thì cô tìm đến:

“Tiểu Lục, việc tìm con đây, mau về nhà với !”

Cô thấy chuyện vẻ gấp liền với bên cạnh một tiếng, đó mới vội vã về cùng bà.

“Mẹ, chuyện gấp gì ạ?”

Bà Điêu gì, chỉ véo eo cô một cái.

Thấy vẻ mặt quái dị của , Lý Thanh Lê cũng dám hỏi nhiều, chỉ đành ngoan ngoãn theo .

Đợi đến chỗ , mặt bà Điêu nháy mắt chuyển sang tươi , vui vẻ như nhặt tiền.

“Mẹ, nút đổi mặt giấu ở ?” Mẹ đổi sắc mặt thật sự quá nhanh.

Mắt bà lóe sáng, vỗ vỗ mu bàn tay cô:

“Mẹ ngay là con gái mà, Tiểu Lục, gõ bao nhiêu cuối cùng cũng lựa quả dưa ngon nhất nhé!”

Lý Thanh Lê hiểu: “Dạ? Nhà trồng dưa ? Sao con ?”

“Xì!” Bà Điêu dí ngón tay trán cô, “Cái con bé ngốc , dưa thật, ý là ! Mấy tháng nhờ bác con kiếm đối tượng cho con đó, tìm , họ con cũng dẫn đến kìa!”

Lý Thanh Lê thái độ khác hẳn lúc mấy bà mối đến nhà, trong lòng ngay là bà ưng ý , chẳng qua dạo lấy chồng cho nên chỉ hỏi gì thêm.

Bà Điêu cần cô hỏi, tự kể tình huống đàng trai.

“Bác con tỉ mỉ chọn mà còn lo ? Người tên Đỗ Văn Thanh, năm nay 21 tuổi, cũng là công nhân trong nhà máy phân hóa học nhưng cấp bậc cao hơn họ con, còn trẻ lên đến chức cán sự , còn chia nhà ở cho công nhân viên chức nữa đó! Mà Tiểu Đỗ cũng đáng thương, cha mất từ nhỏ, nhà chị em, ông bà nuôi nấng. Nhìn theo một hướng khác thì nhân khẩu khá đơn giản, con gả qua đó sợ bắt chẹt, ông bà lớn tuổi, chồng con khó chịu, chị em dâu tranh tài sản, tiền lương mỗi tháng đều giao cho con, chủ gia đình sướng quá còn gì!”

Loading...