SỐNG TRONG CUỐN TIỂU THUYẾT CHIẾN THẮNG NHÂN SINH - Chương 97
Cập nhật lúc: 2025-11-25 06:59:23
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có câu lạ quen, mấy đầu xem mắt Lý Thanh Lê còn thấy khẩn trương, hiện tại cô gần như c.h.ế.t lặng, đối với cô, xem mắt như uống nước , bình thường vô vị, một chút chờ mong cũng , chỉ cần đối phương là bình thường là cô cảm ơn trời đất lắm .
Lúc hai con về đến nhà, Điêu Mỹ Hán và Đỗ Văn Thanh đang ở nhà chính cùng ông Lý. Vừa bước , trẻ tuổi bên liền lên, khẽ liếc Lý Thanh Lê một cái, đó khom lưng chào:
“Làm phiền thím chạy một chuyến, còn lỡ thời gian công của đồng chí Lý Thanh Lê.”
Bà Điêu tươi : “Tiểu Đỗ lễ phép quá! Cháu mau xuống , đừng ngại, cứ tự nhiên như ở nhà nhé, ha ha…”
là cạn lời, đám đến cũng thấy cô những lời , chẳng lẽ là ý thanh niên ?
Lý Thanh Lê lập tức hứng thú đ.á.n.h giá đàn ông trẻ tuổi mặt, rốt cuộc điểm nào khiến cô thích như . Phải rằng cô đến con trai ruột còn ghét bỏ đấy.
Ừm, cao cao gầy gầy, da trắng, nếp gấp hai mí sâu, lúc đuôi mắt rũ xuống, trông khá giống ch.ó con. Mắt kính càng vẻ thư sinh, mũi cao, môi mỏng dày, khác với vẻ sắc bén của Phó Bạch, ngũ quan thiên về nhu hòa, tổng thể mà tuấn đủ nhưng thanh tú thừa, diện mạo dễ khiến thiện cảm.
“Tiểu Lục!” Điêu Mỹ Hán ho mạnh một tiếng.
Lý Thanh Lê lấy tinh thần, vẻ mặt vô tội: “Hả? Sao ạ?”
“Em chằm chằm cán sự Đỗ gì?”
Mặt Đỗ Văn Thanh ửng đỏ, nhưng ngoài khẩn trương thì vẻ gì là tức giận, rộ lên:
“Chỉ là thôi mà, cả.”
Lý Thanh Lê thầm đ.á.n.h giá, giọng cũng , trầm hơn giọng nữ, dễ hơn giọng nam, nhưng cô vẫn thích chất giọng trong trẻo, mạnh mẽ, mang theo cảm giác lạnh lùng hơn, ví dụ như giọng Phó Bạch chẳng hạn.
Kế tiếp Lý Thanh Lê lời nào, chỉ xem họ Điêu Mỹ Hán tiếp nhận công việc của bà mối, bắt đầu lải nhải tình hình hai bên, chỉ khác một chỗ là Điêu Mỹ Hán sẽ đúng sự thật, giống bà mối miệng lưỡi trơn tuột xuýt xoa khen ngợi nam thanh nữ tú như tiên hạ phàm, ở bên chính là nhân duyên thần tiên, sinh con chính là tiên đồng thần đồng… Tóm , mối lương duyên chỉ trời mới , nhân gian khó vài nha!
Lý Thanh Lê vô cảm họ chuyện, trong lòng đại khái hiểu vì ý Đỗ Văn Thanh . Tóm tắt cũng chỉ mười mấy chữ, nhà xe, cha còn, ngoại hình thanh tú, tính tình dễ chịu.
Nói tới lui, hiểu con gái ai bằng , cô tính tình cô , cho nên tìm cho cô một chồng dịu dàng, một cương một nhu, một cứng một mềm mới thể sống chung lâu dài, Lý Thanh Lê cảm động khó chịu.
Không lẽ tính cô đến ? Qua hai tháng nữa là cô tròn hai mươi tuổi , cũng nào vì tính cách tới đ.á.n.h cô !
Quá là oan ức!
Đổi là đây, lẽ cô sẽ thấy hứng thú với Đỗ Văn Thanh, chỉ là dạo mà cô hứng thú nổi, thậm chí giả vờ ứng phó cho qua cũng thấy phiền.
Đáng tiếc đây là mà họ dụng tâm chọn lựa, Đỗ Văn Thanh còn là đồng nghiệp của trong nhà máy phân hóa học, cô ở bên cạnh chằm chằm một khắc rời, cô dám lệ ? Cô dám trực tiếp cự tuyệt ?
Tất nhiên là dám!
Cho nên cô chỉ thể một nữa thực hiện các thao tác quen thuộc, cô trừng mắt, cô dẫn Đỗ Văn Thanh dạo, phía là đám nhóc Lý Đại Nha lén lút theo giám thị.
Hai dạo hơn hai mươi phút, vẫn ai mở miệng chuyện, hoàng đế vội, Lý thái giám —— Lý Đại Nha đằng thì vội c.h.ế.t.
Đi qua nhà Lý Thành Năng, tới lui liền tới trường học đại đội.
Vì quy mô trường nhỏ nên chỉ hai gian phòng, một gian cho lớp tiểu học, một gian cho lớp cấp 2, sân trường cũng láng bằng gạch, tường loang lổ gặp trời mưa sẽ biến thành tường đất.
Lại qua một cái cây trồng bên hông trường học, Đỗ Văn Thanh đột nhiên mở miệng: “Đồng chí Lý Thanh Lê, cô…”
Lý Thanh Lê xoay , thấy Đỗ Văn Thanh chỉ chỉ lên đầu , cô liền s* s**ng mái tóc, “Sao , đầu cái gì ?”
Hắn vươn tay , đó rụt về, “Chắc.. Chắc là lá cây đó.”
Lá cây cắm trong tóc Lý Thanh Lê sờ nửa ngày , cô bực tìm nữa, với :
“Anh lấy xuống giúp , tìm thấy!”
Đỗ Văn Thanh : “Để lấy giúp cô, cô đừng giận.”
Lý Thanh Lê bất động, Đỗ Văn Thanh phía giúp cô gỡ lá đầu xuống, xong việc ngay lập tức lui 1 mét, đưa cái lá cho cô Lê xem.
Thấy nghiêm trang như , cô liền phì :
“Lấy xuống thì vứt , còn trả cho gì, giữ đến tối nhóm lò ? Hay là cứ cất nhé, coi như tặng quà cho , của ít lòng nhiều…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-97.html.]
Lý Thanh Lê dạo công nuôi bồ câu, thỉnh thoảng còn chừa cơm của cho chim ăn nên nét mũm mĩm mặt dần biến mất, lúc còn nét ngây thơ hồn nhiên của trẻ con, ngược tăng thêm vài phần thiếu nữ linh động, má lúm đồng tiền càng cuốn hút .
Bị cô như , Đỗ Văn Thanh mất tự nhiên cúi đầu, mặt cũng đỏ ửng.
Lý Thanh Lê che miệng trộm, “Trời ạ, Đỗ Văn Thanh, mà thích đỏ mặt thế?”
Đỗ Văn Thanh hoảng hốt thẳng, cố gắng giải thích: “Là do di truyền, bà nội cũng dễ đỏ mặt…”
“Ha ha… Anh thú vị ghê, là con gái mà da mặt còn dày hơn nữa, mà lên chức cán sự thế?”
Cô bước nhẹ nhàng theo , trong trường học Phó Bạch từ phòng học uống nước, theo bóng dáng hai rời , mặt chút cảm xúc.
Hai qua cầu đá và sân đập lúa, vòng qua rừng trúc bên cạnh ký túc xá thanh niên trí thức, bước lên cầu gỗ, phóng tầm mắt là thể thấy Phan gia phía Lý gia.
Đỗ Văn Thanh thả chậm bước chân, xoay đối diện Lý Thanh Lê.
“Đồng chí Lý Thanh Lê, nếu cô cảm thấy và cô hợp, thẳng cũng cả, sẽ để ý .”
Lý Thanh Lê nhăn mày, vẻ mặt quái dị đ.á.n.h giá , giọng điệu chút nguy hiểm: “Anh chê ?”
Đỗ Văn Thanh xua xua tay, vội giải thích:
“Không , cô hiểu lầm , cô xinh hoạt bát, bao nhiêu thích, chê cô ? chỉ là cảm thấy từ lúc gặp mặt đến giờ cô thất thần, nghĩ lẽ cô cũng thật sự chờ mong gặp mặt . Cô là con gái khó mở miệng, thì cô sẽ đỡ bối rối hơn chăng?”
Lý Thanh Lê chớp chớp mắt, môi đỏ khẽ nhếch, nhịn mà ghé sát hỏi: “Anh thấy xinh thật ?”
Đỗ Văn Thanh nên nơi nào, cả căng cứng, “Đương... đương nhiên.”
Cô tiến gần hơn, mắt híp , chờ mong hỏi:
“Vậy ở huyện thành ở nhà xưởng các , ai hơn ?”
Đỗ Văn Thanh lui về một bước, dám thẳng, “Chắc là , hoặc cũng thể là ? Bình thường cũng để ý lắm.”
Lý Thanh Lê bỗng thẳng , tay chắp ở , hì hì:
“Được , tha cho đó, chỉ cần cảm thấy xinh thì chúng chính là bạn bè! mà thời gian thật sự xem mắt chút nào…”
Đỗ Văn Thanh cuối cùng chỉ nhận đáp án “bạn bè”, nhiều hơn nữa thì cũng dám hỏi , bởi vì phát hiện Lý Thanh Lê quá hoạt bát, mà chắc chắn ứng phó nổi một cô gái hoạt bát như .
Cuối cùng hai cùng về Lý gia, lúc chung một chỗ trông tự nhiên hơn hẳn, bà Điêu thấy con gái chủ động cùng Đỗ Văn Thanh chuyện, vui như trẻ 10 tuổi, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu chuẩn nấu cơm trưa.
Từ khi Lý gia tam hỉ lâm môn, ba chị em dâu cũng lục tục phản ứng khi mang thai, đối với phòng bếp ám mùi dầu muối thì né xa ba thước, nên trọng trách nấu cơm liền rơi xuống đầu Lý đại tẩu và bà Điêu, Lý Đại Nha cũng hỗ trợ, nhưng Lý đại tẩu thương con nên thường hết, cuối cùng chỉ chồng nàng dâu hai .
Thời buổi thông tin thông, thích tới nhà cách nào báo .
Hôm nay Điêu Mỹ Hán đột nhiên đến, mà nhóm Lý lão đại đều công nên nhờ ai lên trấn mua thịt. Tuy nhiên, Điêu Mỹ Hán là đứa cháu trai mà bà Điêu coi trọng, bà cũng lòng Đỗ Văn Thanh, cho nên cuối cùng bà vẫn c.ắ.n răng, đằng đằng sát khí bước về phía chuồng gà.
Lý Thanh Lê bắt gà mà hoảng sợ, để đãi khách, ngay cả “con trai ruột” gà trống cũng thịt, nếu cô và Đỗ Văn Thanh thành đôi, là tiếc của c.h.ế.t ?
Cô lập tức chạy tới can ngăn, nhưng bà Điêu nào chịu , lôi lôi kéo kéo mãi , bà liền dùng một chiêu kết thúc - bẻ cổ con gà.
Lúc Lý Thanh Lê quả thực nên lo lắng tính sổ, là nên vui vì thịt gà ăn.
Thời gian còn sớm, Lý đại tẩu công còn trở về, chỉ hai con trong bếp, đun nước nóng, cắt tiết gà, hái rau, đun nấu… bận ngơi tay.
Đồ ăn chuẩn gần xong, bà Điêu liền bảo Lý Thanh Lê nấu cơm, dù cô cũng xào rau.
Lý Thanh Lê nhét rơm bếp lò, lúc Lý Nhị tẩu từ trong phòng , lập tức nhà bếp, chị chỉ ở cửa, quanh nhà bếp một vòng, hỏi:
“Mẹ, hôm nay nhà thịt gà trống ạ?”
Bà Điêu đang xử lý lòng gà, liền thẳng dậy, dùng mu bàn tay đ.ấ.m đấm lưng, ôn hoà hỏi:
“Mẹ Nhị Nha ăn gì , để phần cho con?” Miệng Lý Nhị tẩu tứa nước miếng, nhanh nhảu trả lời:
“Đùi gà , đùi gà nhiều thịt nhiều dinh dưỡng, con trai con cũng bồi bổ.”
Bà Điêu tủm tỉm trả lời: “Mẹ , sáng nay con khỏe còn gì, mau về phòng nghỉ , xong cơm gọi con nhé?”