SỐNG TRONG CUỐN TIỂU THUYẾT CHIẾN THẮNG NHÂN SINH - Chương 98

Cập nhật lúc: 2025-11-25 06:59:24
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy chị dâu hai về phòng, Lý Thanh Lê hiếu kỳ hỏi: “Sao chị là con trai? Chua trai cay gái hả ?”

Bà Điêu xuống tiếp, “Vợ của em trai nó, cái cô Khương Thúy Linh , liên tục sinh hai đứa con trai ? Nghe giờ m.a.n.g t.h.a.i nữa . Chị dâu hai của con dính chút may mắn của cô cho nên hai ngày mới về nhà đẻ một chuyến đấy, chứ bình thường con thấy bảo nó ngoài nó , cứ như là ai cũng hại nó bằng! Vợ thằng ba sinh hẳn ba đứa con trai kìa, sờ , cứ sờ nhà đẻ cơ? Thôi, kệ , chỉ cần bình an sinh con, thằng hai hậu thì thế nào cũng !”

Lý Thanh Lê chu miệng, “Mẹ, lời con thích , àaa... chỉ con trai mới là hậu, còn con gái là cái rắm chứ gì!

Vậy còn sinh con chi?”

“Thôi thôi, con gái là vàng là bạc, con trai chỉ là cỏ dại, ?”

“Điêu Nghi Tú, qua loa lệ quá, vốn con còn định rửa lòng gà cho cơ, giờ thì con vui nữa !” Lý Thanh Lê hất mặt lên trời.

Bà Điêu , “Cái con bé ngốc …”

Đang chuyện, Lý Tứ tẩu từ đại đội cho dê bò ăn trở , thấy trong sân một đống lông gà, chị cũng ở cửa, hỏi: “Mẹ thịt gà trống ạ, nhớ giữ một cái đùi gà cho con nhé, dạo con thấy thèm ăn.”

Bà Điêu hít một , nụ cũng méo mó, “Xảo Lệ , chị dâu hai của con nãy cũng ăn đùi gà, trong nhà khách tới, dù cũng để một cái đúng ? Con đổi sang phần khác , đều là thịt gà, giống cả mà!”

Lý Tứ tẩu tây phòng bĩu môi, “Vậy ức gà và mề gà .”

“Ừ, con mệt mỏi cả một buổi sáng , về phòng nghỉ ngơi , cơm nấu xong sẽ gọi con.”

Lý Tứ tẩu cũng đầu cứ thế rời .

Bà Điêu bếp liền thấy con gái che miệng nghẹn , bà tức giận mắng:

“Mẹ đây đất chôn đến cẳng chân , hưởng phúc thì thôi, còn hầu hạ con dâu, giặt quần áo nấu cơm, mệt c.h.ế.t con còn đấy mà ? Đồ lương tâm, thương !”

Lý Thanh Lê tỏ vẻ vô tội:

“Mẹ, thà con xí còn hơn con lương tâm nha! Mẹ xem dạo con chăm chỉ bao, cùng chị dâu cả giặt quần áo nấu cơm, quét rác cho heo ăn, ngoại trừ xào rau con thật sự xào nổi, những chuyện khác chuyện nào con giúp ? Trước đ.á.n.h c.h.ế.t con cũng ngờ sẽ ngày chăm chỉ như ! Mẹ , giờ con còn khuyết điểm nào ?”

“Mẹ con lừa nhé, nếu lương tâm thì là ai ?”

“Thì tại ngày xưa la lên hét xuống, chỉ chỉ trỏ trỏ với các chị dâu, ai ngờ một ngày vị trí đảo lộn như , con nhất thời nhịn , cẩn thận lộ chân tình. Con thề, con nhất định cố gắng khống chế biểu cảm…”

“Con nhóc , chê ?”

Mẹ con hai một bên đấu võ mồm một bên chuẩn cơm trưa, tới giữa trưa em Lý lão đại rốt cuộc cũng trở về, Lý tam tẩu là chịu yên, khi miệng phong ấn thì càng chịu , chỉ thể chuyển bộ sức mạnh miệng rộng ba hoa thành sức mạnh việc—— trong chị em dâu mang thai, Lý tam tẩu là duy nhất tranh công.

Tuy t.h.a.i p.h.ụ nhà khác cũng , nhưng tranh thế thật sự quá ít, đầu tiên Lý Thanh Lê tìm thấy một điểm sáng Lý tam tẩu—— chăm chỉ!

Lý tam tẩu còn bước sân, mũi ngừng hít hít như ch.ó ngửi thấy mùi thịt, một đường theo mùi hương thẳng bếp, thấy chồng múc khoai tây và thịt gà bát, mắt chị loé sáng.

Bà Điêu múc một bát to gà nấu khoai tây, đầu liền thấy con dâu ba si mê thịt gà, vươn một tay mất hồn thẳng đến mâm, giống như cả thế giới chỉ còn một bát thịt gà mặt.

Ngay khi tay Lý tam tẩu sắp chạm thịt gà, bà Điêu liền tát lên mu bàn tay ngăn chị .

“Trương Mỹ Quyên, trông con kìa, trong nhà còn khách đấy, đừng để nước bọt chảy ngập nhà chính!”

Lý tam tẩu nuốt ực một cái, uất ức sờ sờ bụng, sáp gần: “Mẹ, con việc cả một buổi sáng, đói chịu nữa , con ăn đùi gà.”

Bà Điêu và Lý Thanh Lê liếc , vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Mẹ Nhị Bảo , gà trống là để đãi khách, vợ thằng hai một cái đùi gà, vợ thằng tư ức gà với mề gà, trừ đùi gà , con cứ chọn .”

Lý tam tẩu tuy thất vọng nhưng mãi mới ăn thịt gà một , cuối cùng vẫn xoay cầm chén lấy đũa bắt đầu gắp thịt, chỉ là chị đói đến sốt ruột, một khi gắp là ngừng tay.

Bà Điêu dọn bát đũa xong nhanh chóng trở , trong phòng bếp một bóng , chỉ còn bát thịt gà nấu khoai tây gắp phân nửa, một cái đùi gà còn cũng thấy .

Bà giận run , gào lên: “Trương! Mỹ! Quyên!”

Trong phòng, Lý tam tẩu tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc dọa sợ run lên, đũa cũng suýt rơi, giây tiếp theo chị tiếp tục ăn ngấu nghiến, tướng ăn khác gì quỷ đói đầu thai, rơi lệ ăn thịt gà, nghĩ thầm: Mẹ, đừng trách con, con đói lắm ! Con cũng đói như nữa!Ngại trong nhà khách, bà Điêu tiện phát giận, chỉ đành đổ gà nấu khoai tây sang một cái bát khác nhỏ hơn, cũng đến nỗi quá mất mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-98.html.]

Buổi chiều khi Đỗ Văn Thanh và Điêu Mỹ Hán rời , bà liền kéo Lý Thanh Lê nhổ nước miếng.

“Đời tạo nghiệt gì thế ! Ông trời phái ba đứa con dâu xuống để khắc đúng ? Ba đứa cùng lúc thai? Một đứa xem như vàng bạc, chẳng tích sự gì, đến giặt quần áo nấu cơm cũng chờ khác cho, hôm nay váng đầu ngày mai chân mỏi, ngày nào chịu yên! Một đứa ăn như c.h.ế.t đói, ăn còn nhiều hơn cả đàn ông, lúc nào cũng thấy ăn mà vẫn kêu đói, ngoài tưởng khắt khe nó! Một đứa thì tính kén chọn, ăn cái , ăn cái , thích sẽ ăn... Nó nghĩ cho đứa con trong bụng ? Đứa nào cũng thích gây khó dễ, chê sống lâu quá, hành đến c.h.ế.t chứ gì!”

Lý Thanh Lê khổ ? Cô chứ, bởi vì cô cũng chính là hại khi ba chị dâu mang thai. Nhớ cô thảnh thơi bao nhiêu, công thì nữa, ở nhà cũng cần động tay việc gì, giờ thì , ngoài trừ nấu ăn, mỗi việc nhà cô đều thể thuần thục, nghiễm nhiên bước con đường hiền thê lương mẫu…

So với cuộc sống mà cô tưởng tượng thì khác còn gì!

Thế nhưng thể , 6 năm cô vẫn còn là trẻ con, hiện tại cô lớn, cô giúp vượt qua cửa ải các chị dâu sinh con thôi!

Bà Điêu than thở một hồi, cuối cùng trong lòng mới dễ chịu hơn một chút, đó về phòng ngủ.

Thời gian bận rộn luôn trôi qua nhanh, chớp mắt đến chạng vạng, Lý Thanh Lê tan trở về, tới ký túc xá thanh niên trí thức.

dạo trong rừng trúc trong chốc lát xuống một tảng đá nghỉ ngơi, tới giờ tan học thấy Phó Bạch cầm sách trở về, cô lập tức phất tay gọi :

“Phó Bạch, bên !”

Phó Bạch yên lặng về phía cô, dừng một lúc mới đến.

“Tan ?” Anh ở phía còn của tảng đá, tùy ý hỏi một câu.

Lý Thanh Lê nhíu mày, “Vừa nãy dùng ánh mắt xa lạ đó , còn tưởng đắc tội gì với cơ, đó.”

Phó Bạch cong môi mỉm , “Sao thể, đồng chí Lý Thanh Lê cứu vớt vận mệnh của , còn giúp trở thành giáo viên của đại đội, thể ngó lơ cô ?”

Không hiểu Lý Thanh Lê cứ cảm thấy lời của như đang tự giễu.

Cô vỗ vỗ vai , “Haizz, là ân nhân của , về giàu nhớ báo đáp .”

Phó Bạch xuống đất, “Tất nhiên.”

Từ góc của Lý Thanh Lê, ngoại trừ thấy hai hàng lông mi dài đến khoa trương của Phó Bạch thì còn thấy hai quầng mắt xanh đen của . Cô chống cằm thưởng thức một lát, tỏ vẻ vui sướng khi gặp họa:

“Hóa giáo viên vất vả như , mắt đều đen cả . Nhị Nha hiện tại còn dạy cả lớp cấp 2, giáo viên còn cũng nhờ chỉ thêm ? Thất kính thất kính , thầy Phó!”

Phó Bạch một cái, nhưng cô cảm thấy hình như đang thất thần.

“Phó Bạch, trông mất tinh thần thế, xảy chuyện gì ?”

Anh lắc đầu bất đắc dĩ.

“Cô nhóc nghĩ gì ? Tối hôm qua chữa bài tập, soạn giáo án, đề thi, thức cả đêm cho nên tinh thần mới lắm thôi.”

Lý Thanh Lê nhướng nhướng mày, Phó Bạch từ xuống , đ.á.n.h giá, “Vậy thể lực của quả là đó thầy Phó, thức liền hai đêm vẫn khoẻ re, mới một đêm ? Xì…”

Lần nụ của Phó Bạch thêm vài phần nguy hiểm. “Lý Thanh Lê, cô kiêu ngạo quá nhỉ?”

Cô hất cằm khiêu khích, “Không hôm nay mới kiêu ngạo, vẫn luôn kiêu ngạo như mà, , , ?”

Anh đón nhận ánh mắt khiêu khích của cô, ban đầu còn hung dữ đáp trả, nhưng dần dần chuyển sang xuất thần, tan rã, cuối cùng là bình tĩnh như nước.

Lý Thanh Lê đầu cho nên vẫn phát hiện điều , ghét bỏ kể:

“Phó Bạch, hôm nay họ dẫn tới cho xem mắt đó.”

“... À? Người đó thế nào?”

“Mới gặp đầu tiên, hiểu rõ lắm, mắt xem cũng , so với đám Vương Vệ An đó thì hơn nhiều. Anh thấy nên gì đây?” Mắt Lý Thanh Lê sáng lấp lánh, chớp mắt.

Phó Bạch nữa cô, nhạt: “Cô cảm thấy tồi thì cứ tiếp tục gặp gỡ xem .”

Loading...