SỐNG TRONG CUỐN TIỂU THUYẾT CHIẾN THẮNG NHÂN SINH - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-11-25 07:02:31
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Thanh Lê nghẹn họng, “Anh nghĩ thật ?”

Phó Bạch nhẹ giọng lặp một nữa, “Nghe cô tồi, cảm thấy thể thử xem .”

Lý Thanh Lê cố chấp mắt , “ từ chối , chỉ thể bạn bè thôi, mắt xem mắt nữa.”

Phó Bạch giống như một dịu dàng, ân cần dạy dỗ:

“Nếu cô tạm thời hẹn hò thì bạn cũng , quen lâu dần sẽ hợp , nhiều cặp vợ chồng cũng là bắt đầu từ quan hệ bạn bè mà, đúng ?”

Lý Thanh Lê dậy, Phó Bạch hai giây, đó lạnh đá chân .

“Vợ chồng? Vợ chồng cái đầu thì !” Nói xong cô xoay hậm hực bỏ về.

Còn chuyện Phó Bạch đau , sắc mặt thế nào, ai thèm để ý chứ? Phụ nữ xinh sẽ đầu !

Lý Thanh Lê về đến nhà cũng để ý tới ai, lập tức về phòng sập cửa rầm rầm, đá giày trèo giường , nội tâm đè nén chỗ phát tiết.

Một lúc lâu bà Điêu đẩy cửa tiến , xuống bên cạnh đẩy đẩy eo cô, “Tiểu Lục, về , buổi chiều mệt lắm ? Mẹ dặn con , công thì nghỉ thôi, các con mà dám thì để đ.á.n.h c.h.ế.t bọn nó.”

Lý Thanh Lê vùi đầu trong chăn, uể oải đáp: “Con .”

Bà Điêu vẫn ý ngoài, kéo tay cô nhẹ nhàng xoa bóp, “Này, con thấy cái Tiểu Đỗ thế nào? Mẹ thì . Mỹ Hán còn thầm cho , trong xưởng cũng nhiều ý lắm, chẳng qua cha qua đời đột ngột nên mấy lời khó , nhưng con ai là mỹ, đúng ?”

“Con cha nuông chiều từ nhỏ, tìm một tính khí thì sống chung lâu dài ? Chẳng lẽ đ.á.n.h mỗi ngày ? Mẹ chuẩn lắm, Tiểu Đỗ tính tình , còn trẻ đến chức cán sự, so cũng kém cái trong xưởng máy móc nông nghiệp nhà bác tư con . Haizz, đang chuyện với con đấy?” Bà Điêu đáp liền chọc eo Lý Thanh Lê mấy cái.

Lý Thanh Lê thở phì phì lật dậy, sắc mặt hồng hồng: “Anh liên quan gì đến con? Con thèm!

Con nghĩ kĩ , con xem mắt cũng kết hôn ! Đời con sống độc ! Đàn ông ch.ó má gì đó cút sang một bên !”

Bà Điêu tất nhiên hiểu con gái , chờ đến khi cô bình tĩnh mới hỏi: “Sao vui , ai trêu chọc con?”

Lý Thanh Lê giống như rút hết gân cốt, mặt đầy uất ức: “Con … Mẹ, thư với bác cả , giờ con tìm đối tượng hẹn hò chút nào.”

Bà Điêu quanh một vòng, đó bắt đầu thương tâm gạt lệ, “Người quả nhiên sai, con lớn lời , Tiểu Lục cũng bắt đầu xa lạ với , đời sống còn ý nghĩa gì nữa? Ông trời ơi…”

yếu ớt: “Mẹ, đừng diễn nữa, khoé mắt còn ướt nữa kìa.”

Bà đành buông tay, giận dỗi mắng con gái bất hiếu, “Này là cố nén thôi, chứ thật thì con đỡ nổi !”

Lý Thanh Lê xuống, lưng về phía cửa, “Mẹ, ngoài , con ở một …”

Bà Điêu khẽ giật , con gái bà bà , từ nhỏ đến lớn từng thất hồn lạc phách như bây giờ, cho dù là lúc phát hiện thằng súc sinh Vương Húc Đông lừa cũng thấy khó chịu đến , hẳn là đang thương tâm thật , giờ khen Đỗ Văn Thanh thế nào cũng là uổng công, thậm chí còn phản tác dụng, cho nên bà tiếp tục khuyên nữa, an ủi hai câu liền lặng lẽ ngoài.

Về phần thư cho cho trai, bà cũng để trong lòng, trẻ con hiểu chuyện, lớn thể mặc kệ.

Tâm trạng Lý Thanh Lê , cơm tối cũng lười ăn, rửa mặt xong liền lên giường , lăn lộn mãi vẫn ngủ , chỉ cần nhắm mắt nhớ đến Phó Bạch như tắm trong gió xuân, thể thử qua với Đỗ Văn Thanh một

Thử cái rắm !

Thật con nó thèm đòn! Đá một cái đúng là quá nhẹ, đáng lẽ cô nên liên đá, trực tiếp đá vỡ cái đầu ch.ó của luôn!

Hỏi tại giận ư? Đến nước còn nữa ? Cô thích cái tên ch.ó Phó Bạch chứ nữa!

Bằng cô từ chối Đỗ Văn Thanh điều kiện , tính tình hiền hoà gì?

Đã buổi gặp mặt cô còn chạy tới cho nữa chứ… Đầu óc cô đúng là hỏng !

Hôm nay, Lý Thanh Lê phát hiện tâm ý của , cũng chính là hôm nay, cô thích cự tuyệt…

Rốt cuộc đời chuyện thương thiên hại lí gì? Trong tiểu thuyết là vai ác, sống đến 30 hẻo, giờ đổi trở nên hơn, đường tình cảm vẫn nhấp nhô như cũ, hết tên khốn Vương Húc Đông, đến tên ch.ó Phó Bạch…

Aaaaaaaaa… Ngoài gương mặt xinh khiến hâm mộ, chẳng lẽ cô còn chỗ nào cô hơn nữa ?

Nếu trời cao cho cô lựa chọn, cô tình nguyện… Thôi, cô vẫn gương mặt xinh , đàn ông ch.ó má, thèm!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-99.html.]

Chờ đến khi Nhị Nha ăn xong cơm rửa mặt chuẩn lên giường, mắt Lý Thanh Lê vẫn mở thao láo, nó chần chừ mấy giây, cuối cùng lấy một thứ đưa cho cô.

“Cô út, cháu... cháu... hôm nay cháu nhặt tờ phiếu đường , cháu cho cô nhé?”

Lý Thanh Lê xoay trong, uể oải đáp: “Đưa cho cháu , cô cần.”

Nhị Nha luống cuống đó, cứng đờ buông thõng tay, “Vâng…”

 

Lại đợi thêm một lúc nữa, thấy Lý Thanh Lê ý định xoay , nó mới tắt đèn pin chậm rãi bò lên giường, khi xuống mím môi, hỏi: “Cô út, ngày mai cháu về phòng ngủ cùng cha ? Mẹ cháu m.a.n.g t.h.a.i em trai vất vả, cháu về thể giúp mấy việc vặt.”

Trong bóng đêm vang lên câu trả lời cảm xúc , “Ừm”. Lý Nhị Nha thở phào, kéo chăn xuống.

Lý Thanh Lê cũng ngủ từ lúc nào, sáng dậy chỉ cảm thấy bụng đói meo, bữa sáng cô ăn liền hai bát cơm, một bát cháo bí đỏ, ăn xong ghế tre sờ bụng, vẻ mặt thoả mãn.

Đủ loại chuyện vui ngày hôm qua cô thèm nghĩ nữa, đời ngắn ngủi, hà tất tự tìm phiền não? Tiền, quyền, nhà, phiếu, chức vị, ngoại hình… Con đủ loại d*c v*ng nhu cầu, mấy như ước nguyện?

Cô còn sẽ sống bao lâu, vui vẻ một ngày là lời một ngày, khổ sở một ngày là mệt một ngày, cần lãng phí, vui vẻ là .

Cẩu nam nhân Phó Bạch mắt mù, cút sang một bên !

Vì thế kinh ngạc phát hiện , con gái/em gái/cô út nhà tối qua còn giận dỗi, sang ngày hôm như việc gì, tinh thần phấn chấn, một ăn hai bát cơm một bát cháo, cho hỏi giống tâm trạng vui ở chỗ nào?

Quả là rộng lượng, quá rộng lượng, bình thường đạt đến cảnh giới .

Lý Thanh Lê giận liền giận, buổi sáng lúc công ngày mai chia lương thực thì tâm tình càng hơn . Đến chiều lá thông núi rụng , cô liền chút do dự xin nghỉ nửa ngày, gánh đòn gánh lên núi nhặt lá thông mang về.

Thời tiết mưa, lá thông núi đều rụng xuống đất, gom mang về nhà nhóm bếp còn hơn cả rơm rạ, thời gian Lý Thanh Lê chuyên trách nhóm lò, đống lá thông khô cô tất nhiên sẽ từ chối.

Không ít suy nghĩ giống bà Điêu, cho nên những khu vực nhiều qua chẳng còn gì để sơ múi, Lý Thanh Lê về tay , dứt khoát xa hơn, thuận tiện hái nấm mang về nấu canh nấm trứng gà, rắc thêm ít hành lá, xới thêm bát cơm, chẹp chẹp…

Nghĩ đến đồ ăn, hình như việc cũng còn mệt nữa.

Lý Thanh Lê từ đầu sang đầu bên của ngọn núi, chẳng mấy chốc mà hai sọt tre đầy. Thấy thời gian còn sớm, cô cầm cái cào đất định hái nấm, đang tìm chăm chú, bỗng một đôi bàn tay to tiến gần, lặng lẽ bịt miệng cô .

Ở nơi rừng sâu núi thẳm , ngoài tiếng lá kêu xào xạc thì còn âm thanh nào, bất thình lình bịt miệng, Lý Thanh Lê hoảng loạn vô cùng, chút nghĩ ngợi liền điên cuồng giãy giụa.

“Mmm... Mmm…”

“Đừng kêu, là đây!” Một giọng quen thuộc khẽ vang bên tai.

Lý Thanh Lê nghiêng đầu , lúc mắt đối mắt với Lý Thành Dương.

Lý Thành Dương buông tay, đồng thời đặt ngón trỏ đặt lên miệng, khẽ nhắc: “Nói bé thôi, Lương Lỗi đang trốn ở gần đây, dọa chạy mất thì tay !”

Lý Thanh Lê mỉm môi xua tay, ý bảo .

Lý Thành Dương thời gian để ý tới cô, phất tay, bụi cỏ xung quanh thế mà 7 - 8 hiệu rõ, tiếp tục tiến về phía .

Trò thế Lý Thanh Lê thể bỏ lỡ?

Cô rón rén theo phía , Lý Thành Dương thấy chỉ thể cho cô một cái cảnh cáo.

Đám vẽ ký hiệu xuống đất, đến giữa sườn núi một cái mương, Lý Thành Dương bảo Lý Thanh Lê dừng chân chờ ở đây, còn những khác thì nhẹ chân chậm rãi trèo xuống.

Cô trốn phía bụi cỏ rậm rạp, xuyên qua khe hở, tiếng chuyện giữa một nam một nữ cũng truyền đến.

“Trời ơi! Lương Lỗi, mấy ngày nay sống trong cái động nhỏ bé chật hẹp ? Không đồ ăn, nước sạch, cảnh nguy hiểm, chịu ?”

Gã đàn ông nghẹn ngào, “Tiểu Nhân… Bọn họ đều cho rằng , chỉ em… Lúc vẫn còn nguyện ý tin tưởng , nguyện ý giúp . Anh , chỉ em là luôn luôn lương thiện như thế, chỉ em kêu oan khác, ở góc độ khác mà suy xét. Trong lòng , em chính là cô gái bụng nhất, cảm ơn em… Thật sự cảm ơn em.”

“Haizzz, quả phụ Vương tự trượt chân ngã xuống sông, Đường Nhã giải thích, chạy lên núi trốn, chuyện thể trách ai đây? Vận mệnh trêu thôi, cũng đừng nghĩ nữa. liên lụy đến mức , thư giới thiệu thì , về đây?”

“Tiểu Nhân, cảm ơn em nghĩ cho , hiện tại thể lộ diện, lẽ chỉ còn cách dùng thư giới thiệu của khác, về thành phố tìm cha . Nếu cứ ở đây, c.h.ế.t đói thì cũng c.h.ế.t bệnh mất thôi, sống ở đây thật sự quá khổ … Ai đó?!”

“Đừng nhúc nhích! Anh bao vây, hôm nay trốn thoát !” Lý Thành Dương đột ngột xông .

Loading...