Trước mắt  là một khu rừng rậm rạp.   vì bùn đất  chân,   thấy  đang   nền ngọc ấm áp. Khu rừng  rõ ràng   là rừng hoang dã. Mỗi cây đều  chăm sóc kỹ lưỡng, cành lá  tỉa tót gọn gàng. Trên cành cây  chỉ  những quả chín mọng mà còn  cả thịt chín  quấn quanh bằng những sợi tơ hồng.
Những miếng thịt chín mọng rủ xuống, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp  gian, xộc thẳng  mũi.
Bạch Khởi chợt  thấy tiếng nước chảy róc rách, bọt nước b.ắ.n lên tung tóe.
【Trương Lợi Nô đang lừa gạt  ! Tất cả bọn họ, kể cả đạo trưởng Hoàng Lâm, đều   đưa  trong!】
【Vậy là bọn họ ... g.i.ế.c  diệt khẩu ? Giờ  mới nhận .】
【Khoan ,    thấy mỗi  bọn họ đều  đưa  một  gian ảo khác  ?】
Tiếng   vọng  từ khu rừng, Bạch Khởi còn  kịp phản ứng thì một luồng sức mạnh vô hình  đẩy  xuống hồ nước.
"Tõm" một tiếng, rượu b.ắ.n tung tóe khắp nơi.
Bạch Khởi vội vàng ngoi lên khỏi hồ rượu, và ngay lập tức,  sững  khi  thấy ở phía bên  hồ,  mấy mỹ nữ ăn mặc hở hang, chỉ che  những chỗ nhạy cảm. Anh  hình mất hai giây.
【Tiếng sét ái tình?】
【Đứng ngây  】
【Quả nhiên, đây mới là bản chất của đàn ông.】
Bạch Khởi nhanh chóng và quyết đoán lặn xuống hồ.
【??? Hahahaha phản ứng gì  nè, đại lão ơi  cũng là đàn ông mà! Đừng ngây thơ thế chứ】
【Ủa  tui cảm giác ảnh sợ hãi cứ như  bắt gian tại trận  nhỉ】
【Hahahaha c.h.ế.t 】
【Ở chỗ    một hai ba bốn năm, năm thần nữ, má ơi】
"Anh ,    em ?!" Bạch Khởi vội vã hỏi  làn nước.
Bạch Du Hằng đáp  với giọng điệu  cho phép thương lượng: "Anh , em   phép , em chỉ   ."
Giọng điệu của    trầm xuống,  vẻ  vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trung/chuong-100.html.]
"Không ! Anh cũng   phép !" Khuôn mặt Bạch Khởi nóng lên,  đột nhiên cảm thấy hối hận và trả lời.
Bạch Du Hằng nghiến răng: "Đây   là chuyện  thể thương lượng,  lời,  ."
Bạch Khởi chần chừ hai giây: "Hay là, cả hai cùng ?"
Bạch Khởi nghiêm túc phân tích: “Anh  cho em , em  cho  , nhưng nhất định    , cho nên đây là cách  nhất, chúng  cùng , như   thể trung hòa lẫn .”
Trong giọng Bạch Du Hằng lộ rõ sự  thể tin : “Tiểu Bạch , em  .. kẻ ngốc trí lực khác   thế?”
Bạch Khởi ngạc nhiên,  câu   kiểu gì cũng thấy  đúng,        là… thiểu năng ?
Bạch Du Hằng tức đến mức bật : “Giờ  còn  chuyện logic nữa ? Có  là  ngoại tình xong em còn  ngoại tình cho huề ? Anh  thua thiệt  , em  ngốc  ?”
“Không  , em   ý .” Bạch Khởi nghĩ  cảm giác  ý giống như  thật, gương mặt đỏ bừng lên, vội : “Anh , em sai ,  đừng giận nhé.”
Bạch Khởi ngoài miệng thì  lời, nhưng trong lòng  nghĩ thầm,   hai mươi tuổi ,  mấy cô gái  gì ghê gớm , nếu   Bạch Du Hằng ở đây,  còn  thể trêu chọc họ  chứ. Quả nhiên là  phó bản cùng với bạn trai tệ ở điểm ,  còn  giả vờ ngây thơ trong sáng.
Bạch Du Hằng hừ một tiếng, giọng điệu bình tĩnh: "Đi , nhắm mắt ."
Dừng một chút,  bổ sung: "Không  phép  lén."
Ý đồ của Bạch Khởi  vạch trần, chột  lui về, giao quyền điều khiển cơ thể cho Bạch Du Hằng.
Bạch Du Hằng  ngoi lên khỏi mặt nước,  bờ lập tức vang lên tiếng "bịch", "bịch" như thả sủi cảo, đến khi tầm mắt rõ ràng, trong làn sương mờ,  trông thấy năm cái đầu sĩ nữ, chân dung bọn họ trôi nổi, một  đang tới gần phía ,  chất rượu trong veo, bóng trắng lập lòe như ẩn như hiện.
Bạch Du Hằng lộ vẻ hoảng sợ trong giây lát, nắm chặt thanh kiếm gỗ đào đơn sơ, mặt đen như đáy nồi.
【Hahaha hóa  đại lão sợ gái c.h.ế.t  haha】
【Hahaha thím xem mấy   rõ là hưởng thụ,  sang bên đây phong cách  hài hước thế .】
Bạch Du Hằng một tay chống  thành hồ bạch ngọc, xoay  lên bờ, liếc  năm  trong làn nước, lạnh lùng : "Ở yên đó cho ."
Đám sĩ nữ đang định bò lên bờ lập tức khựng .
Bạch Khởi: "Có nă.. khụ..  mấy sĩ nữ ?"
Giọng Bạch Du Hằng lạnh như băng: "Năm ." Hắn cũng  ngờ Bạch Khởi   "ưu ái" như , một    "hút" hết một nửa  sĩ nữ .
Bạch Khởi ho nhẹ hai tiếng, trấn tĩnh : "Nếu mục đích của Trương Lợi Nô là g.i.ế.c  diệt khẩu,  em đoán, tất cả  , kể cả đạo trưởng Hoàng Lâm cũng đều   huyễn cảnh . Hơn nữa, xem tình hình  mắt thì mỗi  chúng  đều ở một ảo cảnh khác ."