Đôi mắt đạo trưởng Sử Tác ủ rũ: "Khả năng cao là qua khỏi."
"Xác suất luyện thành hoạt cương vốn thấp, điều kiện hà khắc, cần mệnh nghịch thiên. Trước đó thể chịu đựng , chỉ vì tâm nguyện mạnh mẽ, tâm tư đơn thuần, mà còn quả báo, tổ tiên để phúc vận sâu đậm. Bây giờ... haiz." Đạo trưởng Sử Tác đành lòng tiếp.
Bạch Khởi: "Chúng chỉ thể chờ đợi."
Đạo trưởng Sử Tác lắc đầu: "Hết cách . Đây là ý trời, ý trời chết."
Bạch Khởi: "Ý trời cái đéo gì."
Bạch Khởi ghét cảm giác bất lực khi bản thể quyết định điều gì, cực kỳ ghét những từ như vận mệnh, ý trời.
Anh cố gắng hết sức để cứu , cũng quá quan tâm tới kết quả.
Nếu năng lực, cứu? Ở chỗ khác là thể, ở chỗ chẳng qua là tiện tay mà thôi.
Nói thật là vẫn quá để tâm tới Vỹ Bách. Vỹ Bách theo thì theo, bảo vệ nhỏ yếu chỉ là tùy ý, thuận tay mà thôi, nhưng ngờ Vỹ Bách bất tri bất giác tin tưởng và dựa dẫm tới . Điều khiến cảm thấy nếu cứu thì với sự tín nhiệm .
Bởi vì Bạch Khởi vẫn luôn dựa dẫm trai, cảm giác để dựa dẫm tới nhường nào, để Vỹ Bách thất vọng. Cho dù cần gánh trách nhiệm , cũng cho chu trọn vẹn, đáp sự dựa dẫm của .
Huống hồ ông già thối tha suốt ngày lải nhải ý trời mà ghét nhất.
Bạch Khởi giễu. Nếu tin ý trời, thì thể tới đây ?
" tin thứ quái quỷ . Người cứu là cứu. Ông già, ông cách nào thì đừng lải nhải mấy thứ vô dụng với ." Bạch Khởi lạnh .
Đạo trưởng Sử Tác vô thức run lên, đến khi bình tĩnh thì lấy bực dọc, tại ông luôn thằng nhóc lông còn đủ dài hù dọa chứ?
Đạo trưởng Sử Tác thầm suy nghĩ, cuối cùng vẫn ủ rũ : "Thật sự . Cậu đừng ép . Cậu chỉ thiếu một chút vận may, thiếu là thiếu. Ý trời là như ."
Ông còn đang định tiếp thì nhận ánh mắt lạnh như băng của Bạch Khởi, lập tức im lặng: "... hai chữ đó."
Ông từng tuổi , xương cốt , đánh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trung/chuong-118.html.]
Thư Yến xổm bên hố đột nhiên lên tiếng: "Đạo trưởng mau tới đây xem ."
Đạo trưởng Sử Tác và Bạch Khởi đang chuyện lập tức chạy tới. Trong hố đất, vết nứt gương mặt Vỹ Bách lan tới tận cổ, cái đầu thể nứt toác bất cứ lúc nào.
Thư Yến đỏ mắt đạo trưởng Sử Tác.
Đạo trưởng Sử Tác lắc đầu nguầy nguậy, đành lòng tiếp: "Đừng . thực sự còn cách nào."
Bạch Khởi bực bội nên lời. Tất cả chuyện xảy mắt đều vi phạm tín ngưỡng từ đến giờ của Bạch Khởi.
Anh cảm thấy chỉ cần con một việc, từ thủ đoạn thì nhất định thể . vết nứt ngừng lan với rằng dường như con vẫn sẽ quy tắc, mệnh đùa bỡn.
Anh xuống, ngón tay vô thức chạm cánh tay Vỹ Bách.
Trong lòng Bạch Khởi một tiếng " ", chuẩn cùng Thư Yến tới nhà họ Chu, thì một giây , điện thoại đột nhiên vang lên.
Bạch Khởi lướt qua, lập tức ngẩn .
【Ý nguyện của bạn quá mãnh liệt, phát động buff may mắn.】
Còn đợi Bạch Khởi hồn , Thư Yến kéo lấy ống tay áo Bạch Khởi, kinh ngạc reo lên: "Anh Bạch, vết nứt đang khôi phục , mau xem !"
Đạo trưởng Sử Tác thể tin mắt .
Huyết nhân tưởng chừng như sắp nứt toác thành nhiều mảnh nhỏ thế mà đang khôi phục với tốc độ mắt thường thể thấy ! Những vết nứt từ từ thu nhỏ , đó biến mất từng chút một. Trong quá trình , m.á.u đồng tử hấp thu . Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, gương mặt Vỹ Bách lành , chỉ là những nếp nhăn do "phát phúc" ngày một nhiều lên.
Cảm nhận khí thế Vỹ Bách tăng vọt lên, đạo trưởng Sử Tác kinh hãi, nhanh chóng cầm lấy chiếc xẻng bên cạnh, điên cuồng đào vị trí tay .
Một giây , móng tay màu lục lam của Vỹ Bách hiện mặt ba .
Đồng tử mắt Bạch Khởi co .
Đạo trưởng Sử Tác đột nhiên lui mấy bước, trợn trừng mắt . Ông thở hổn hển, lồng n.g.ự.c đập phập phồng mạnh mẽ.
"Thành công ! Vậy mà thành công !" Đạo trưởng Sử Tác kích động đến mức rơi nước mắt. Năm nay ông ngoài bảy mươi, mà đầu tiên thấy "hoạt cương", còn do chính tay ông luyện ! Cả cuộc đời ông tầm thường vô vị, nay luyện hoạt cương, thể là c.h.ế.t cũng hối tiếc.