Khuôn mặt chỉ cần thôi cũng khiến sởn gai ốc, lạnh sống lưng.
Bạch Khởi tìm thấy thông tin trong ký ức, rằng: "Anh là một bệnh nhân mắc hội chứng vô diện."
Hội chứng vô diện là một loại bệnh di truyền, do đột biến nhiễm sắc thể gây , những sinh mang khuôn mặt dị dạng, xương hàm thường gặp vấn đề, các cơ quan khuôn mặt trở nên hỗn loạn, nghiêm trọng hơn thậm chí cả mắt và mũi.
Bạch Du Hằng như điều suy nghĩ: "Có chính là t.h.i t.h.ể của con quỷ mạnh mẽ ?"
Bạch Khởi im lặng, dường như đang suy tư điều gì đó.
Bạch Du Hằng vô thức lướt qua, thoáng thấy một cuốn nhật ký cũ đặt bàn gỗ. Hắn bước tới, định cầm cuốn nhật ký lên, nhưng cẩn thận quan sát một lượt mặt bàn, ánh mắt tối sầm .
Trên bàn bản đồ chi tiết của mê cung, bức tường đối diện còn ghim mấy tờ giấy, giấy ghi rõ liệu chính xác về chiều dài và chiều rộng của mê cung, cả tài liệu chi tiết về trò chơi trốn tìm chiêu hồn, cùng với báo cáo thí nghiệm về việc liệu kính pha lê mờ thể kéo vỡ ...
Dường như mê cung gương Vô Diện cố ý tạo , trò chơi trốn tìm nguy hiểm cũng do một tay sắp đặt, tất cả đều lên kế hoạch tỉ mỉ.
Bạch Du Hằng về phía cuốn nhật ký trong tay.
Bìa cuốn nhật ký cứng dày, màu cà phê, ở giữa bìa một bức vẽ, vẽ một thấp bé, đầu, ở chỗ gương mặt là một chiếc gương lớn cỡ ngón tay cái, Bạch Du Hằng cầm cuốn nhật ký lên, chiếc gương vặn soi đúng mặt , thoáng qua cứ như đầu của đặt bức vẽ, hòa một với hình nhỏ bé của đàn ông.
Một sự ám chỉ rõ ràng.
Bạch Du Hằng mở cuốn nhật ký .
Bên trong là giấy da dê, sờ thấy thô ráp, giấy đầy những chữ , chữ , khác gì chữ trong tờ giấy mà họ lấy .
Vậy nên manh mối "Gương kính" cũng là do Vô Diện cố ý cung cấp, mỗi một bước , mỗi một câu đố đều do Vô Diện sắp đặt, tất cả chuyện xảy đến bây giờ đều trong dự liệu của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trung/chuong-213.html.]
Bạch Du Hằng cảm nhận sự đắc ý của Vô Diện, cái cảm giác bề xuống, nắm thứ trong lòng bàn tay mà đùa bỡn.
Bạch Du Hằng xem lướt qua ngày tháng trong cuốn nhật ký, phát hiện cuốn nhật ký ghi suy nghĩ của Vô Diện trong suốt mười mấy năm.
Mở đầu là những lời buồn bã của một đứa trẻ: "Ồ, hóa sinh từ trong khe đá, bọn họ vứt bỏ , thà sinh từ trong khe đá còn hơn."
"Mình cũng ba ."
"Mình chuyện với họ, dù thấy, nhưng họ ghét ."
Sau đó là những lời oán hận và nguyền rủa: "Lũ trẻ trong cô nhi viện thi bắt nạt , bọn nó c.h.ế.t hết, đều là , dựa cái gì mà bắt nạt chứ, bộ dạng là ý của ."
"Tại sinh , bỏ rơi ? Tại , tại chứ? Cha ? Sớm muộn gì cũng sẽ g.i.ế.c hai ! Đó là cái giá mà hai trả khi bỏ một đời!"
"Tại vẫn chết? Haha sẽ c.h.ế.t , khi mấy còn chết, thể c.h.ế.t , mấy cứ chờ đấy cho !!"
Cuối cùng là sự hả hê khi báo thù thành công: "Hôm nay lừa g.i.ế.c tên ngốc đó , hóa cảm giác g.i.ế.c sung sướng đến . Tiếng gọi "ba ơi" thật đẽ, nhưng ông xứng đáng."
"Hóa mang thai, sinh nuôi, c.h.ế.t là đáng đời, nhưng rõ, hội chứng vô diện khả năng di truyền cao, nếu nó cũng mắc chứng vô diện, liệu mấy vứt bỏ nó giống như từng vứt bỏ , tiếc là cơ hội, cũng con bé chịu khổ giống như , cứ thế mà mổ là xong."
Trong nhật ký kèm theo một bức ảnh, trong ảnh Vô Diện đang lấy đứa trẻ khỏi bụng một phụ nữ đang hoảng hốt.
Bạch Du Hằng ngẩng lên những t.h.i t.h.ể sắp xếp ngay ngắn , dường như đoán phận của những .
Bọn họ đều là những mà Vô Diện trả thù.
Bạch Du Hằng tiếp: "Hôm nay "Thằng gù ở nhà thờ Đức Bà", trong đó một rung chuông vô cùng xí tên là Quasimodo, đem lòng yêu một cô gái múa xinh , hiền lành tên là Esmeralda, Quasimodo sẵn sàng trả giá tất cả vì cô , cũng , tiếc rằng cô chỉ vẻ ngoài xinh , nhưng tâm địa độc ác như rắn, vì Quasimodo chỉ thể g.i.ế.c cô , như thế cô mới thể ở bên mãi mãi."