Bạch Khởi nhanh chóng đáp: " lên kế hoạch B, xem  thể bò qua bệ cửa sổ  trộm, hoặc men theo đường ống nước leo lên nóc tầng ba, xem  thể bò qua từ cửa sổ gác mái  ."
Thư Yến: ".........."
【Tui   nhầm đấy chứ? Bò qua? Nghe lén?】
【Hahahahhahaa trộm gà bắt chó 】
【Khởi--từ-thủ-đoạn】
"Anh ." Bạch Khởi bàn bạc với Thư Yến xong xuôi, thấy Thư Yến sang phòng bên cạnh bắt chuyện với Hứa Thanh mới cất tiếng gọi.
"Bàn xong cả  mới nhớ tới  ?"
Bạch Khởi chỉ ,  hề cảm thấy áy náy vì  "tiền trảm hậu tấu".
Dù Bạch Du Hằng trêu ghẹo là , nhưng  vẫn nhanh chóng mở cửa sổ . Hai tay  vịn lấy bệ cửa sổ, cơ thể treo lơ lửng giữa  trung, nhích về phía căn phòng của Hứa Thanh ở bên cạnh từng chút, từng chút một. Lúc sắp tới mép bệ cửa sổ,  thể dịch chuyển thêm, Bạch Du Hằng nhắm  cách từ bên  tới bên , chau mày : "Hơi xa."
"Không  ? Vậy chúng   về thôi." Bạch Khởi  cần bắt buộc   lén,  cũng   Bạch Du Hằng gặp chuyện ngoài ý , như  lợi bất cập hại.
Bạch Du Hằng   gì, suy nghĩ trong phút chốc, bỏ một tay xuống lấy điện thoại trong túi . Một tay  giữ cả  thể, cánh tay nổi gân xanh, cảm giác lung lay như sắp ngã, nhưng vẻ mặt hết sức thản nhiên.
Bạch Du Hằng sờ điện thoại, nhẹ nhàng vạch một đường  màn hình, lấy “lưỡi d.a.o ác linh” trong hành lý .
Hắn  cất điện thoại , cơ thể  lay động, cắm mạnh con d.a.o  bức tường,  đó giẫm lên con dao, nhảy bật một cái, tiếp chính xác  bệ cửa sổ phòng Hứa Thanh,  đó  nhoài  rút con d.a.o  găm  sâu trong tường  để cất .
Thư Yến ở đối diện cửa sổ ở trong phòng liếc mắt trông thấy Bạch Khởi ở bên cửa sổ, trong lòng hết sức hoảng hốt.
Hứa Thanh cảm giác  lưng  bóng đen lướt qua thì định  đầu .
“Đừng――” Thư Yến  kịp ngăn cản, căng thẳng trợn trừng mắt .
Hứa Thanh nghi ngờ  đầu , nhưng  thấy gì cả.
Thư Yến khẽ thở phào một , giả vờ bình tĩnh như   việc gì: “Sao ?”
Hứa Thanh chau mày : “ cảm thấy hình như ban nãy  thứ gì đó lướt qua cửa sổ.”
“Sao cơ?” Thư Yến tỏ vẻ mờ mịt, “Sao   thấy gì nhỉ? Chắc là  con dơi  con chim bay qua, để  qua xem một chút.”
Anh  gần cửa sổ, nhanh chân  tới bệ cửa sổ  Hứa Thanh một bước, giả vờ kéo cửa sổ , ngó đầu  ngoài, lập tức đối mặt với "Bạch Khởi" đang trốn  cửa sổ. Hai chân "Bạch Khởi" lơ lửng giữa  trung,  sợ "Bạch Khởi" sẽ rơi xuống,  dọa đến mức tim nhảy vọt lên.
"Có gì ?" Hứa Thanh thấy  đờ  , nghi ngờ   tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trung/chuong-232.html.]
Bạch Du Hằng ngước đầu lên, nháy mắt với  .
Thư Yến trong cái khó ló cái khôn: "Bên ngoài  thấy gì cả? Có khi nào bay  trong rèm cửa  ?" Anh kéo rèm cửa  giả vờ tìm kiếm.
"Anh  cái gì ?" Hứa Thanh cảm thấy thật kỳ lạ, đột nhiên kéo rèm cửa   xuống , nhưng  thấy gì cả.
Hứa Thanh  hiểu  chuyện gì, mà Thư Yến  tỏ vẻ   gì cả.
Hứa Thanh thầm nghĩ  lẽ  đa nghi quá , cũng  suy nghĩ nhiều.
【Ở  , Thanh Thanh, ở  cửa sổ !】
【Cửa sổ  mái hiên,  thấy  mới là lạ.】
【Trời má, loáng cái  leo lên  !】
【Người  là quán quân leo núi ?】
【Người nhện thế kỷ mới, Khởi vượt nóc băng tường,  trộm dựa  thực lực!】
Bạch Du Hằng  xổm ở mái hiên cửa sổ khẽ hừ một tiếng: “Diễn xuất của   tệ thật.”
Bạch Khởi: “Đồng ý.”
Bạch Du Hằng đợi bên trong   động tĩnh gì, cẩn thận từng bước một, cuối cùng cũng thuận lợi tới bên mái hiên cửa sổ phòng của nhà Tiêu Nhất Cảnh.
【Con d.a.o găm  là đạo cụ của   ? Đẹp quá! Rất hợp với  .】
【Cuối cùng em cũng   thấy đạo cụ của Bạch Khởi .】
 là trong phòng  tiếng  cố gắng hạ thấp giọng  chuyện. Thân thể của Bạch Khởi  khi  thiên đạo cải tạo, thính lực hơn , nên mới  thể  rõ  nội dung trò chuyện của họ.
“Sao  ?” Giọng Tiêu Nhất Cảnh sốt ruột  thể chờ đợi .
“Có một  phụ nữ…  một  phụ nữ đang ,” Giọng Lâm Ngưng Sương  yếu ớt,  năng  lộn xộn: “Phu nhân sang chảnh,  lóc, ngã xuống đất, cầu xin tha thứ, hoảng sợ, đúng , trong mắt hiện lên sự hoảng sợ!”
“Hoảng sợ ư?” Tiêu Nhất Cảnh vội vàng hỏi: “Cô   thấy gì? Nhìn thấy cái gì nên mới hoảng sợ?”
Dường như thần trí của Lâm Ngưng Sương   rõ ràng: “Dịch chuyển, dịch chuyển về phía , bóng đen,  mặt  bóng đen tới gần… Aaa!”
"Mẹ ,    chứ?" Tiêu Nhất Cảnh lo lắng hỏi.
"Mẹ  ." Dường như Lâm Ngưng Sương  thoát khỏi trạng thái thông linh. Bà nghỉ ngơi một lát, một lúc  mới lên tiếng  rằng, "Chắc hẳn  phụ nữ  là con quỷ trong căn nhà  ám , bóng đen  lẽ là kẻ  g.i.ế.c cô  khi còn sống."