Hơn nữa, Bạch Khởi là một  khó đoán, Lâm Ngưng Sương  thể hiểu       thu thập  nhiều thông tin đến .
Rõ ràng là    rõ tại  họ cần tìm răng.
Hiện tại   lúc để suy nghĩ về những chuyện .
Lâm Ngưng Sương lấy thực đơn từ ứng dụng , đặt mạnh xuống bàn,  lạnh lùng và  Bạch Khởi: "Giao răng cho ."
Bà   thực lực và  rằng Bạch Khởi sẽ  dám lật lọng.
Mọi  cùng  xem thực đơn, Bạch Khởi liếc , ghi nhớ tên các món ăn,  đó  ngần ngại lấy chiếc răng mà    giấu trong vách tường  và đặt  tay Lâm Ngưng Sương.
Khi cả nhóm  rời , Bạch Khởi đóng cửa .
Hứa Thanh tức giận đỏ mặt: "Tại    đưa cho họ?"
Bạch Khởi   : "Đừng vội, họ  thể nghĩ rằng họ   thiệt, nhưng chúng  mới là   lợi."
"Có lợi gì chứ?" Hứa Thanh bình tĩnh hơn một chút và hỏi.
" là  yêu động vật, việc  tên các món ăn là một điều   đối với ," Bạch Khởi , nhưng nụ   hề xuất hiện trong mắt , " việc tìm  răng, đối với họ,  chắc  là một điều ."
Ứng dụng bắt đầu đếm ngược, Bạch Khởi  hề do dự mà gia nhập phe động vật.
Sau khi  chuyện xong, ba   khỏi căn phòng, Hứa Thanh và Thư Yến  tới những nơi  thể  t.h.i t.h.ể để tìm kiếm, Bạch Khởi thì  tới căn phòng “dê sữa nướng than”  để tìm bảng tên món thứ hai.
Nhờ  Tiêu Nhất Cảnh,   tản  khắp nơi tìm răng, Bạch Khởi dễ dàng  trong phòng của món ăn .
Ngoài óc khỉ ăn sống, chuột bao tử, dê sữa nướng than, ba món ăn còn  theo thứ tự là thịt lừa tưới, ba ba thiết bản, canh thai nhi.
Thi thể  giữa giường,   ngó ngàng tới.
Bạch Khởi đang chuẩn  bắt tay  tìm kiếm,  trông thấy một sợi dây đỏ  cổ thi thể.
Trí nhớ của   tệ,  đó  cổ t.h.i t.h.ể   thứ .
Bạch Khởi nhẹ nhàng kéo , sợi dây đỏ liền tuột xuống, phía cuối sợi dây màu đỏ  một bảng tên,  mặt bảng ―― Dê sữa nướng than.
Trong lòng Bạch Khởi cảm thấy thật may mắn, bảng tên đổi ở nơi dễ  thấy như , nếu    lấy,   khác nhanh chân lấy  thì phiền phức .
Cất bảng tên thứ hai  hành lý trong app, Bạch Khởi chuẩn  nhập bọn với nhóm Thư Yến, nhưng   khỏi phòng, chiếc đèn trong hành lang lấp lóe mấy   đột nhiên tắt ngúm, bốn phía lập tức tối om om.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trung/chuong-262.html.]
Gần cầu thang ở tầng hai lóe lên tia sáng nhàn nhạt, Bạch Khởi cảnh giác, siết chặt lưỡi d.a.o ác linh   về phía đầu cầu thang, bốn phía yên tĩnh vắng vẻ, gần tới góc rẽ, Bạch Khởi đang định  , phía cầu thang đột nhiên vang lên tiếng Hứa Thanh hét lên: “Cẩn thận!”
Từ điểm mù góc rẽ, một con vật trắng toát, tựa kỳ lân, lao đến với tốc độ kinh hoàng, khiến Bạch Khởi   bất ngờ.
Hình bóng trắng xóa đó lao đến quá nhanh, Bạch Khởi chỉ kịp dùng tay cản nhát sừng chí mạng đang nhắm  eo, khoảnh khắc , thời gian dường như ngưng đọng.
Da thịt  cảm nhận  sự đau đớn, nhưng chỉ trong tích tắc, con vật  khựng .
Chỉ một thoáng trì hoãn, con vật  lao tới,   Bạch Khởi  kịp tóm chặt lấy sừng nó.
Lúc ,  mới nhận , đó là một con lừa trụi lông,   trắng bệch, chỉ  chiếc sừng  đầu khiến nó trông như kỳ lân.
Trên sừng nó... một tấm bảng tên.
Con lừa điên cuồng húc tới, vết rách ở hổ khẩu Bạch Khởi rỉ máu,  nhanh tay giật tấm bảng tên,  buông tay.
Con lừa như  cam tâm, tiếp tục lao tới, nhưng   Bạch Khởi  né tránh thành thạo.
Cuối cùng, nó biến mất trong bóng tối.
Tấm bảng tên  gọn trong tay, qua khe hở ngón tay, Bạch Khởi   ba chữ: "Thịt lừa tưới".
"Chỉ trong chớp mắt, họ  tìm thấy tấm bảng tên thứ ba. Bạch Khởi cẩn thận cất tấm bảng "Thịt lừa tưới"  hành trang.
"Tiểu Bạch, em   chứ?"
"Anh ," giọng Bạch Khởi trầm xuống, "thì , chúng  chính là nạn nhân của món ăn thứ ba ."
"Sao cơ? Chẳng  tối qua chỉ  "khiếu hoa kê"  vấn đề ? Còn món nào khác nữa ?"
Bạch Khởi hồi tưởng  những món ăn từ chỗ Lâm Ngưng Sương: "Em  ăn món gà thái miếng rưới dầu, đó  lẽ là một dạng khác của "thịt lừa tưới"."
(Thịt lừa tưới: lừa sống  trói, nước sôi đặt bên cạnh. Thực khách chọn phần thịt  ăn, đầu bếp lột da, dội nước sôi đến khi thịt chín,  cắt miếng, bày lên đĩa.) 
Tiếng động lớn thu hút sự chú ý, may  Bạch Khởi nhanh tay giấu bảng tên.
Hứa Thanh và Thư Yến vội vã chạy đến: “Có chuyện gì?”
Bạch Khởi vẫn còn bàng hoàng: “Hình như thời gian   ngược ,  ai dùng đạo cụ?”
Thư Yến chỉ tay về phía Hứa Thanh: “Cậu   dùng đồng hồ.”
Bạch Khởi  chiếc đồng hồ  tay Hứa Thanh, thầm nghĩ, thì  đó là đạo cụ.