Bên   vài câu, cũng dần quen thuộc.
"Mới gặp  khen    trai?" Bạch Du Hằng  rõ lý do Bạch Khởi  quen với Vu Nhã, nhưng vẫn  nhịn  trêu chọc.
 "Không  ?" Bạch Khởi   . 
"Được chứ," Bạch Du Hằng  , "đây cũng là  đầu chúng  gặp  mà." 
Bạch Khởi khựng , nụ  lập tức nở  môi: "Bạch Du Hằng,    trai, thật đấy." 
Lần đầu tiên  Bạch Khởi gọi cả họ lẫn tên, rõ ràng từng chữ, còn dùng giọng điệu trêu ghẹo, trải nghiệm  thú vị ngoài mong đợi, mỗi cái chớp mắt của Bạch Khởi đều như đang trêu chọc . 
Anh cố ý. 
Bạch Du Hằng gật đầu hài lòng, mới khôi phục vẻ lạnh lùng. Bạch Khởi  hề e ngại, dù    tỏ   thiện với Bạch Du Hằng cũng , chỉ cần  ai    Bạch Du Hằng là bạn trai kiêm nhân cách phụ của  là . 
Vu Nhã nhạy cảm  Bạch Khởi,   Bạch Du Hằng, vẻ mặt  phần kỳ lạ. 
【Sóng ngầm trào dâng!】 
【Sao  thấy  nhiều ẩn ý ?】 
【Khoan , Khởi Cưng nhà  come out nhiều  , trai thẳng  tự nhiên khen ngoại hình   nhỉ? Chẳng lẽ động lòng xuân ?!】
 【Chị  chú ý từ ngữ!!】
【Em xem hết phim Khởi Cưng , chắc chắn    đóng phim với    trai !】
 【Vừa gặp  yêu ? Rõ ràng   đang tán tỉnh, Khởi Cưng cũng đáp .】
 【Vừa   động lòng? Cũng hợp lý mà.】 
【Mấy chị nhạy cảm quá , mắt hủ   cũng  gay,  xuống !!】 【Mấy chị còn nhớ đây là phim kinh dị  ?】
 Hết thời gian  quen, điện thoại   cùng reo.
 【Phim chính thức bắt đầu. Mời diễn viên theo Hắc Bạch Vô Thường xuống địa ngục.】
 Theo âm báo ứng dụng, Hắc Bạch Vô Thường di chuyển, xiềng xích siết chặt. Hắc Bạch Vô Thường kéo hơn mười tội nhân, nhảy xuống bóng tối. Bạch Khởi cảm thấy  rơi, rơi mãi. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trung/chuong-311.html.]
Anh rơi  hôn mê.
Trong cơn mơ màng, Bạch Khởi cảm nhận  cái lạnh thấu xương. Hơi lạnh từ bên ngoài xâm nhập  cơ thể, tạo thành một lớp sương mỏng  da, khiến m.á.u lưu thông chậm . Dường như cái lạnh đó vẫn  đủ, nó tiếp tục lan tỏa, hàn khí vô tận bao trùm mạch máu, xương cốt như  gió lùa, cảm giác đau đớn như kim châm muối xát, huyết dịch dần đóng băng. Tứ chi cứng đờ, tê cóng đến mức  còn cảm giác.
 Bạch Khởi định mở mắt, nhưng cảm nhận    đang lục lọi   . Anh lập tức giả vờ ngủ, nhắm mắt một cách tự nhiên, điều chỉnh nhịp thở chậm . 
"Trắng trẻo thế , chắc là mới đến? Thế  thì  bắt nạt thảm lắm, xui xẻo thật,  ở tận cùng tám tầng địa ngục,  còn gặp  mới." Người  chửi thầm,  thở phả  mùi hôi thối nồng nặc. 
"Ăn luôn cho xong." 
Bạch Khởi cảnh giác, nhưng  tuyệt vọng. Ứng dụng  thể để  c.h.ế.t ngay từ đầu,  còn   quy tắc gì. Vả , nếu    ăn thịt , thì cũng   lúc .
 Anh giữ tỉnh táo chờ đợi.
 "Chàng trai trẻ, tỉnh  ?" Giọng  ôn hòa và lo lắng vang lên  đầu, Bạch Khởi cảm thấy   đang lay . Lúc ,  mới từ từ mở mắt, đối diện với một gương mặt nhăn nheo già nua.
 "Cậu tỉnh  ?" Người  thở phào, ánh mắt lộ vẻ thương hại của  lớn tuổi dành cho  trai trẻ. 
Người đánh thức  là một ông lão gầy gò, da vàng vọt như nến, trông như một ông lão sắp lìa đời, nhưng gương mặt   hiền từ.
Bạch Khởi  dậy, quan sát xung quanh. Bầu trời xanh thẳm tĩnh lặng, cảnh vật xung quanh phủ đầy tuyết trắng,    một bãi tuyết hoang vu  một bóng cây. Tuyết trắng xóa, tầm mắt trải dài cũng chỉ thấy một màu trắng xóa. Một  gian rộng lớn, nhưng chỉ  một  sống duy nhất là ông lão  mặt.
 "Cậu mới đến đúng ?" Ông lão giúp  phủi tuyết  lưng, lo lắng hỏi. 
Bạch Khởi ngửi thấy mùi hôi miệng nồng nặc. Ông lão ân cần  mặt  chính là     ăn thịt . 
Bạch Khởi  thầm,  dậy, vẻ mặt ngơ ngác: " , cháu là phạm nhân mới đến."
Trước khi đến, Bạch Khởi  ghi nhớ hình dáng của tất cả các diễn viên, rõ ràng ông lão    diễn viên, nên chắc chắn ông    giam trong "Địa ngục  sống" từ đầu.
Ông lão vỗ vai : "Ôi,   ngay mà, mới đến , còn trẻ như , tiếc quá,  xui xẻo đến thế."
"Cháu đang ở  ?"  ,  rõ ông lão sẽ  tay với ,  và Bạch Du Hằng   tách , vì an , bây giờ   tranh thủ lúc chân  tê cóng mà chạy , nhưng ứng dụng  cung cấp thông tin gì, ý tứ  rõ ràng - ông lão giả nhân giả nghĩa   khả năng là  giải thích cho .
 Anh bỏ chạy, đương nhiên  nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ bỏ lỡ cơ hội tìm hiểu cốt truyện ban đầu. "Phú quý hiểm trung cầu."
Bạch Khởi nhanh chóng suy nghĩ,  lộ vẻ gì,  tỏ  sợ hãi, run rẩy, phối hợp với gương mặt ôn hòa, dễ dàng xóa tan nghi ngờ của  khác.
 Ông lão  xuống tảng đá lớn, thở dài: "Đây là tầng cuối của địa ngục Bát Hàn,  là bạn tù của ." 
Bạch Khởi do dự, tiến  gần: "Địa ngục Bát Hàn?"