Bạch Khởi nhớ tới lời ông lão . “Không, bầu trời ở tầng một cũng che kín.” 
Bạch Khởi như  điều suy tư: “Có hai khả năng, một là  thể lên thế giới cực lạc từ tầng một, hai là  thỏa mãn một điều kiện đặc thù nào đó mới  thể mở cánh cửa từ tầng địa ngục đầu tiên lên thế giới cực lạc.”
“ thiên về vế  hơn,” Bạch Du Hằng , “Tin tức   lấy  qua lời ông lão , còn tin tức của  lấy  từ tấm bia đá ở tầng một địa ngục nóng, lời   khó tránh khỏi  sai lầm, nhưng lời ghi chép  tấm bia   nghĩ là giả,  đó  rõ ràng, “Phạm nhân ở tầng địa ngục thứ nhất  thể lên tầng .” 
Bạch Khởi cảm thán,  ở tầng    thể dễ dàng thu thập  tin tức, khả năng sai lầm  thấp, còn là tin tức đầu tiên. Anh : “Như  cũng dễ hiểu, nếu chỉ cần  tầng một địa ngục Bát Nhiệt là  thể đến thế giới cực lạc, như   dễ dàng, quá ngẫu nhiên, quá dựa  may mắn,  giống phong cách của app.”
 Bạch Khởi  kể cho Bạch Du Hằng chuyện bức họa Hà Đồng. “Bức họa?” Bạch Du Hằng lấy  ngạc nhiên. 
Bạch Khởi cũng ngạc nhiên: “Anh  qua mười lăm tầng địa ngục, gặp nhiều t.h.i t.h.ể như  mà  thấy bức họa nào khác  ?” 
“Không,  chắc chắn là  bức họa khác ?” “  khuynh hướng cho rằng , bởi vì manh mối theo mắt xích quá rõ ràng, thang tơ lên trời ở ,  thế nào để mở lối thông  bầu trời ở tầng một địa ngục Bát Nhiệt, đây là hai vấn đề mấu chốt,  g.i.ế.c chóc cả đường xuống đây, đổi  là  khác, mười lăm ngày đổi một tầng, rốt cuộc  mất bao lâu mới  thể tới tất cả các tầng chứ? Như  quá dài, quá đáng sợ, chắc chắn app  thể để bộ phim kéo dài lâu như , cho nên  dám , tin tức mà  nắm  bây giờ là nhiều nhất trong  tất cả các diễn viên, nhất định  lời giải cho  câu đố,  nghĩ  một chút,  thể  liên quan tới bức họa. 
Bạch Du Hằng buông mắt nhớ , đột nhiên : “Trên tấm bia đá   một hàng chữ thế : “Địa ngục Đao Sơn, địa ngục Huyết Trì là vùng đất thám hiểm.” 
Đôi mắt Bạch Khởi bừng sáng lên: “ , chính là câu !”
“Tại   thám hiểm chứ, cái từ thám hiểm  gần như  liên quan với che giấu,   thể ở địa ngục Đao Sơn và Huyết Trì ẩn giấu đồ vật  quan trọng.”
 “Hơn nữa nội dung kỳ ngộ mà  lấy   quá mập mờ, nó là “Có thể lựa chọn tới bất cứ tầng nào”,  đó  cho rằng đây là một loại phúc lợi,  thể để  từ từ ở tầng địa ngục thứ nhất trong  luân hồi tiếp theo, nhưng tính thêm câu   tấm bia mà  bảo, ý nghĩa ám chỉ  rõ ràng ―― Hà Đồng  thể đưa  tới Đao Sơn, Huyết Trì, sự liên kết  khiến  càng  xu hướng tin rằng, thứ  che giấu ở Đao Sơn Huyết Trì  thể là một bức họa, là bức họa tiếp theo,   thể nó còn quan trọng hơn.” 
“Bức họa Hà Đồng  chỉ là bậc thang đưa chúng  tới thẳng nơi đó.” 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trung/chuong-325.html.]
“Hơn nữa, vị trí của Đao Sơn Huyết Trì là ngẫu nhiên,  cách khác, cho dù phạm nhân  may mắn,  thể tới thẳng Đao Sơn Huyết Trì thì vẫn  thể luân hồi trong đó, ở gần Đao Sơn Huyết Trì, tỉ lệ  cũng  nhỏ, dù  ở gần, vượt qua một tầng, hai tầng, tiến  Đao Sơn Huyết Trì, đối với phạm nhân mà , độ khó cũng  lớn.”
 Bạch Khởi chớp mắt  về phía Bạch Du Hằng: “Dù   chỉ tốn mấy tiếng là  thể vượt qua mười lăm tầng, còn với  bình thường vượt hai ba tầng trong vòng ba ngày   chuyện khó khăn, dù thực lực bản   , một tầng cũng  thể vượt qua, cũng  thể  động    đánh rơi xuống,   chừng sẽ rơi thẳng xuống Đao Sơn Huyết Trì. Độ khó của nó cũng  bình thường, như  công bằng với tất cả  , bất luận mạnh mẽ  yếu ớt, đều  thể rơi  Đao Sơn Huyết Trì. Hà Đồng chỉ giúp chúng  giảm bớt quá trình .” 
Bạch Du Hằng bình tĩnh  Bạch Khởi, trong lúc Bạch Khởi suy luận, ánh mắt lấp lánh như , hào quang   tỏa  bốn phía, quyến rũ đầy tự tin.
“Nhìn   gì?” 
“Tán thưởng mà.” Bạch Du Hằng  như đương nhiên.
 “…Đừng lộn xộn,” Bạch Khởi lườm  một cái,  tiếp, “   tới luân hồi     .” 
“Đao Sơn  là Huyết Trì?” 
“Sáng mai chúng   Huyết Trì, Huyết Trì ở ngay  chân chúng ,  tới luân hồi chúng  tới địa ngục Đao Sơn,  dùng Hà Đồng để .” 
“Thế  thì ?”
 Bạch Khởi liếc mắt  : “Tự g.i.ế.c mà .”
 “Nhỡ  ở  thì ? Ở  còn  thể g.i.ế.c mà rơi xuống, ở  thì  thể  lên , ở giữa thì  thể xác định vị trí của Đao Sơn,  còn   lên   xuống .” 
“Tự  mà giải quyết.” Bạch Khởi nghiêm mặt. 
Bạch Du Hằng liếc mắt  : “Tuyệt tình thế?”