Hứa Thanh lảo đảo  dậy, đôi mắt lo lắng và trống rỗng  về phía vụ nổ. Cậu và Diệp Ngọc Manh ở xa như  còn  thương nặng đến suýt chết, huống chi Bạch Khởi ở gần tâm chấn nhất…?
Quỷ Bạch Du Hằng  năng lực siêu phàm,  ở xa Nguyên Mục, chắc chắn   ảnh hưởng.  linh hồn của Bạch Du Hằng thì …?
Sống mũi Hứa Thanh cay xè,    tin  sự thật. Cậu ngẩng đầu lên, che mắt im lặng một hồi lâu, môi mấp máy nhưng  thể thốt nên lời, chỉ cảm thấy nghẹn ngào. Cậu suy sụp cúi đầu,  chằm chằm  bàn tay lấm lem của , khoảnh khắc ,  cảm thấy như  mất  một thứ gì đó vô cùng quan trọng trong cuộc đời.
【Aaaaaaaaa Bạch Khởi??!!! Không! Em  tin!!】
【Không thể nào,  thể nào】
【…Em  xem nữa, em  đây!】
【Đã bảo  mà, tiếc thật đấy, một tân binh tài năng như ,   dừng bước ở đây.】
【Xui xẻo gặp  Nghiêu Nhật, hết cách .】
Im lặng bao trùm.
Một tiếng "vút" vang lên.
Ánh sáng trắng dần tan biến, Hứa Thanh  thấy một chiếc nhẫn nam tinh xảo đang xoay tròn  mặt đất.
Chiếc nhẫn thanh lịch và đơn giản, phát  ánh kim loại sáng bóng.
Nó xoay vài vòng   chủ nhân của nó nhặt lên.
Hứa Thanh  theo bàn tay đẫm m.á.u , thấy gương mặt Bạch Khởi,  đúng hơn là gương mặt Bạch Du Hằng.
Bạch Khởi nghiêng đầu chớp mắt  , nở nụ  thản nhiên.
Tảng đá lớn trong lòng Hứa Thanh rơi xuống. Nếu   thể  dậy,   lao tới đánh c.h.ế.t tên khốn Bạch Khởi .
"Đồ khốn!" Hứa Thanh tức giận.
Bạch Khởi áy náy xin ,  đeo chiếc nhẫn . Khi ánh sáng trắng tan biến,  và quỷ Bạch Du Hằng  Nguyên Mục trong vòng bảo vệ, vẻ mặt lạnh lùng như  nắm chắc phần thắng.
Sắc mặt Nguyên Mục lập tức trở nên khó coi.
Việc Bạch Khởi dám tiến đến gần, tất cả là vì  chỗ dựa. Hắn  vòng bảo vệ tuyệt đối, Bạch Khởi cũng  đạo cụ miễn nhiễm vô địch - chiếc nhẫn tưởng chừng như vô hại .
Nguyên Mục   vỡ lẽ.
Thì , từ khoảnh khắc  xuất hiện,  thứ   trong kế hoạch của Bạch Khởi. Dù là lúc đầu giả vờ yếu thế,  là  đó dùng thuốc HN, hoặc là bám sát   buông.
Bạch Khởi  tính toán  khả năng, hiểu rõ  nguy hiểm,  sắp xếp  thứ   đấy.
Còn , sự xuất hiện của  chỉ là một phần trong kế hoạch   Bạch Khởi tính toán từ .
Hắn  thua.
Khi ba chữ  xuất hiện, Nguyên Mục cảm thấy thật hoang đường và khó tin, nhưng sự thật  đúng là như .
Nghiêu Nhật ,  bại  tay một tân binh, hơn nữa còn là khi   dùng  lực, dùng hết  thủ đoạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trung/chuong-426.html.]
Mà Bạch Khởi, chỉ mới đến  đầy một quý.
Từ khi lộ  phận, Nguyên Mục luôn tỏ  ngạo mạn, hoặc là thích thú trêu đùa,  bao giờ lộ vẻ hoang mang và suy sụp như lúc .
【Trời ạ...】
【Nghiêu Nhật thua ...】
【Thật  thể tin .】
【...  thể chấp nhận ,  thể xem tiếp .】
【Bạch Khởi  , nhưng Nghiêu Nhật thì tiêu đời , dùng hết át chủ bài mà kẻ địch  hề hấn gì... Kinh dị quá.】
【Anh  là Nghiêu Nhật mà... Nghiêu Nhật ngạo nghễ như ... Người  thiên phú khống chế quỷ đỉnh cao... ...  cần bình tĩnh ...】
【Aaaaa Khởi Cưng ngầu quá!!! Hồi nãy   sợ  chết!!】
【Aaaaaaaaaaa Khởi Cưng thắng Nghiêu Nhật !! Khởi Cưng thắng hạng nhất !!】
【Khởi Cưnggggggg!!!!!】
【Trời ơi,   mất, đây mới là  đáng để theo đuổi huhuhu,  theo Khởi Cưng từ lúc mới  nghề, huhuhu  tự hào về con!!!】
【Bạn  đúng là nhà tiên tri!!! Nó bảo Bạch Khởi  tố chất ảnh đế, ít nhất cũng là hạng nhất!】
【Sắp hết ,    khoe khắp nơi!!】
【Giờ theo dõi  muộn ?】
【 ảo tưởng rằng Khởi Cưng nhà   thể tranh giải ảnh đế với Thẩm baba,    đây,  là fan của cả hai , khó xử quá!!】
【...Còn ai nhớ bộ phim vẫn  kết thúc ?】
...
Bạch Khởi kịp thời  trở  cơ thể  khi thuốc HN hết tác dụng,   an .
Nhờ  quỷ Bạch Khởi và quỷ Bạch Du Hằng, tác dụng phụ của thuốc HN   giảm thiểu tối đa.
Trong vài phút ngắn ngủi xuất khiếu, quỷ Bạch Du Hằng  nhập  cơ thể, bảo vệ nó khỏi  tổn hại.
Đây là thời cơ ngàn vàng mà   dày công tìm kiếm,   kiên nhẫn chờ đợi, và cuối cùng nó cũng đến.
"Anh còn chiêu trò gì nữa ?"
Bạch Khởi tiến đến  mặt Nguyên Mục, ánh mắt lạnh lùng,  hề  vẻ kiêu ngạo của  chiến thắng, cũng   ý định sỉ nhục kẻ thua cuộc, chỉ bình thản hỏi.
Nguyên Mục ngước  Bạch Khởi, im lặng một lúc,  đột nhiên , giọng điệu tự giễu: "Không còn."
Bạch Khởi  lướt qua Nguyên Mục: "Anh  định tiếp tục ? Anh vẫn còn khả năng phản kháng."
"Không cần ," Nguyên Mục lắc đầu,  chua chát, " vẫn còn đủ tỉnh táo để  tự   nhục nhã."