Vẻ mặt Thư Yến cũng trở nên đăm chiêu.
Bạch Khởi tiếp tục : “Đổi hướng suy nghĩ, cương thi cha ruột cô , bất cứ quan hệ nào với Chu Nương Tử, tất cả đều thông .”
"Giả thiết rằng Chu Nương Tử cần một t.h.i t.h.ể mạnh mẽ, dấu hiệu thi biến, e rằng khó t.h.i t.h.ể nào vượt trội hơn cỗ t.h.i t.h.ể hiện tại. Nó hội tụ yếu tố phong thủy "tam đài án" cực , chôn cất ở Miên Sơn, nơi linh lực hội tụ, thêm đó còn là "phụ tử đồng quan", bản mang oán khí nặng. Có thể , nó tập hợp đủ thiên thời địa lợi nhân hòa. Hơn nữa, Chu Nương Tử còn sai đến phá hỏng phong thủy.
"Việc cô án binh bất động trong hai năm, hẳn là để chờ t.h.i t.h.ể dấu hiệu thi biến, hấp thụ âm khí cực đại, và biến thành cương thi."
"Thứ cô cần, là một con cương thi thực sự mạnh mẽ."
"Trời ạ!!!" Vỹ Bách thể kiềm chế mà thốt lên, "Thật kinh khủng!!"
Sắc mặt Thư Yến cũng trở nên u ám.
Bạch Khởi cố gắng mím môi: "Logic khá chặt chẽ đúng ?"
Toàn Vỹ Bách run rẩy, đầu gật lia lịa như gà mổ thóc: "Thực tế quá kinh khủng."
Bạch Khởi nhịn , bật ha hả: "Đừng căng thẳng, những điều chỉ là suy đoán thôi."
Vỹ Bách và Thư Yến: "…………."
【Hahaha chân tướng á? Không, chỉ đoán mò thôi.】
【Hahaha mới nghĩ, bọn họ còn tiến cổng mà, đúng là đoán mò thì dễ, hành động mới khó.】
【Thím sai nha, thím thấy logic chặt chẽ chút khe hở , đại lão phủ nhận là để trêu mù thôi.】
【Hầy đúng là logic chặt chẽ.】
【Thế chúng cược một ván xem đại lão đoán đúng mấy phần ? Biết niềm vui bất ngờ.】
【Đã đến cuối phim nhỉ, cảm thấy đang gần chân tướng .】
Tốt thí gọi bọn họ, ba vội vã đuổi theo, trong phủ.
Bạch Khởi tập trung, ở trong đầu chuyện với Bạch Du Hằng: “Anh , Chu Nương Tử thật giả, dễ vạch trần .”
“Hửm?” Nghe giọng Bạch Du Hằng phần hờ hững.
Bạch Khởi nén , nghiêm túc : “Dù luận giả nhân giả nghĩa, chẳng ai hơn em.”
Bạch Du Hằng khẽ ho một tiếng: “Nhóc lừa gạt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trung/chuong-95.html.]
Tiểu Bạch tinh thông lừa bịp, còn là tự học thành tài, lừa gạt quỷ lừa cả cương thi, chỉ cần là giống loài thể giao lưu, đều đùa giỡn lợi dụng.
Tiểu Bạch lanh trí : “ mỗi lời em với đều là thật.”
Hiển nhiên Bạch Du Hằng lấy lòng, cất tiếng trầm thấp êm tai: “Thật á? Bất cứ lúc nào?”
“Ừm, bất cứ lúc nào.” Bạch Khởi nóng lòng thể hiện, bộ dạng mặc cho quân tra khảo.
Bạch Du Hằng khẽ một tiếng, thỏa mãn ý : “Thế trả lời , thích ?”
Vẻ mặt Bạch Khởi đột nhiên khựng : “………”
Bạch Du Hằng trêu chọc mà thúc giục: “Nhớ thật đấy.”
Bạch Khởi mặt sang chỗ khác: “Không .”
Bạch Du Hằng bật . Bạch Khởi thông thạo cần thể diện chuyện ngả ngớn, nhưng bảo chuyện đắn, ngượng ngùng nên lời.
“Anh Bạch, tới .” Vỹ Bách thấy thất thần, nhỏ giọng nhắc nhở.
Bạch Khởi hồn , gác cổng dẫn bọn họ tới chỗ đặt quan tài, lấy tiền trong ống tay áo đút cho đạo trưởng Hoàng Lâm: “Đạo trưởng vất vả , đây là thù lao.”
Đạo trưởng Hoàng Lâm áng chừng, kinh ngạc bối rối: “Không , nhiều như ! thể nhận , như đạo…”
Ông đang mở túi tiền trả nốt tiền còn thừa, gác cổng đẩy về: “Thiếu nãi nãi nên nhận, cô chỉ sợ đạo trưởng nhận, nên mới cho thêm một chút, phiền đạo trưởng .”
Đạo trưởng Hoàng Lâm đành nhận lấy: “Thiếu nãi nãi đúng là tấm lòng Bồ Tát.”
Người gác cổng : “Bây giờ cũng muộn, Thiếu nãi nãi cả ngày lẫn đêm, nhất định mệt mỏi, đáng lý cô tận tình địa chủ, giữ ở một đêm, sáng mai lên đường trở về, nhưng mấy hôm nay cô bận tối mắt tối mũi, thời gian lo cho , sợ hờ hững, nên đặt một chỗ yên tĩnh ngoài phủ, để chủ quán tiếp đãi , lập tức dẫn qua đó.”
Đạo trưởng Hoàng Lâm : “Thiếu nãi nãi suy nghĩ chu đáo như , chúng nhận lấy thì ngại.”
Người gác cổng đang định đưa nhóm họ , Bạch Khởi đột nhiên cất tiếng hỏi: “Chúng tới phủ, chẳng nên viếng lệnh thiếu gia cho chu lễ nghi?”
Đạo trưởng Hoàng Lâm vỗ đầu một cái: “Phải ! Ta đúng là ông lão hồ đồ! Đến lễ nghi mà cũng quên mất, may mà con nhắc !”
Đạo trưởng Hoàng Lâm lộ vẻ hổ: “ dẫn tử viếng một chút nhé?”
Mọi đồng loạt về phía gác cổng.
Ánh mắt gác cổng tránh né, trong chớp mắt nở nụ lấy lòng: “Không thể phiền đạo trưởng , thiếu nãi nãi dặn , hơn nửa đêm , lễ nghi cũng quan trọng, các vị đạo trưởng nên nghỉ ngơi cho mới , cô sẽ ghi nhớ tấm lòng của .”
Mặc dù trong lòng đạo trưởng vẫn bứt rứt, nhưng cũng gượng ép, dù Chu Nương Tử tới mức , ông cứ cố chấp vẻ nể mặt mũi .