“Chàng sẽ tha thứ cho em đúng ?”
Nàng  dần trở nên điên rồ, vẻ mặt trông dữ tợn: “Không tha thứ cho em cũng  ,  còn sống là  , còn sống là  , nhất định em sẽ thành công, nhất định.”
【Ôi vãi cô  đưa  chồng  c.h.ế.t của   phòng ngủ, cô  yêu   đến mức nào cơ chứ!!】
【Điên  ? Không thấy gớm , trời nóng như đổ lửa còn sờ lên mặt,  lớp sáp   lẽ  mục nát hết  !】
【Lầu  đừng  nữa, cách lớp màn hình mà em cũng ngửi  mùi thối rữa, ọe!!】
【Cô   mượn xác cương thi để  hồn ?】
【Eo ơi, nếu cô  thành công, thế chẳng    sẽ ngủ cùng  chồng cương thi của   , thấy gớm quá  , nghĩ thôi  thấy rợn  .】
【Khoan , mấy thím chú ý sai trọng điểm ! Bộ phim  tên là “Người yêu cương thi”,  hai tầng ý nghĩa đấy, cặp đôi hồ ly tinh với cương thi là quá khứ và hiện tại, Chu Nương Tử với cương thi là tương lai, nếu kế hoạch của Chu Nương Tử thành công, hồn cương thi chính là chồng cô ; cô  là  yêu của cương thi, nhưng nếu Chu Nương Tử thất bại, hồ ly tinh là  yêu của cương thi, thế chẳng   kiểu gì cũng đúng  , trời ơi, bất cứ điểm nào của kịch bản, cương thi cũng   yêu á, tính chủ đề quá ư là mạnh !!】
【Liệu đây   là phim song chủ tuyến  nhỉ..  cảm thấy manh mối  vẻ giống, nhưng mà theo như  nhớ, phim song chủ tuyến sẽ  hai kết cục đúng  nhỉ…? Ầy,   nhớ rõ nữa, ít phim song chủ tuyến quá,  cuối  xem cũng  ba mươi, bốn mươi năm  .】
【Trời má, còn  kiểu  nữa ? Đây là phim tư nhân ?  tui   thấy tên  chế tác  poster ?】
Người gác cổng dẫn   tới  một lầu các đỏ thắm.
Lầu các   mười một tầng, hình dạng  phần giống với tòa tháp, ở mỗi tầng đều  mái hiên lật, phía  treo một hàng đèn lồng đỏ thắm, lộng lẫy tao nhã   toát lên  khí vui mừng,  tấm hoành  cổng   ba chữ “Sĩ nữ lâu”  to.
(Sĩ nữ: Chỉ con gái của quan . Hay   với cụm từ “sĩ nữ họa” (tranh sĩ nữ) là tranh chỉ về cuộc sống của phụ nữ trong giai cấp thượng tầng của Trung thời xưa.)
Thư Yến chau mày : “Nơi  trông  giống chỗ để nghỉ ngơi chút nào.”
Vỹ Bách   thấy, tò mò hỏi: “Nó như thế nào ?”
Gương mặt Thư Yến ửng hồng,   vì   đưa mắt  sang Bạch Khởi: “Kết hợp với hàng chữ  đó, trông  vẻ giống thanh lâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-trung/chuong-97.html.]
Bạch Khởi liếc mắt   ,  một tiếng, cất giọng trêu chọc: “Không  thanh lâu cũng là nơi để ngủ  ?”
Thư Yến  đỏ mặt lên.
Vỹ Bách  dọa vội ôm chặt lấy tấm  : “Ông đây là trai tân hàng tuyển đấy, hàng siêu khan hiếm luôn đấy, mấy cô đừng  mà “úm ba la bùm” với ông đây!!”
Vẻ mặt Bạch Khởi và Thư Yến đều cứng đờ, thoáng chút ngỡ ngàng,  lặng lẽ  mặt sang chỗ khác,   một lời nào, để mặc Vỹ Bách ôm mộng "trai tân hàng tuyển".
Mọi    trong, đón tiếp họ là một  đàn ông mặc áo choàng dài.
Người đàn ông năm mươi, sáu mươi tuổi, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương,  còn lùn tịt, xêm xêm với Vỹ Bách, lưng  gù xuống như thể đang mang một vật nặng vô hình. Đôi mắt nhỏ như hai hạt đậu, đồng tử mắt liên tục đảo quanh, ánh lên vẻ tinh ranh, khôn khéo.
Người đàn ông  khà khà, một nụ  giả tạo như đeo mặt nạ: "Chu Nương Tử  dặn dò từ ,  hết sức mong đợi, cuối cùng   cũng tới ! Mau  trong , để  giới thiệu với   lầu các  của ."
" tên Trương Lợi Nô, lợi trong lợi ích, nô trong nô tài. Ý là, ai đưa cho  tiền đều là chủ của ,   phục vụ cho thật chu đáo. Chu Nương Tử  đưa tiền cho  ,   cứ yên tâm, ở  đây một đêm...  mạnh giỏi."
Gương mặt Bạch Khởi thoáng biến sắc.
Người    nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai lên đường mạnh giỏi, mà   là ―― ở  một đêm...  mạnh giỏi.
Thiếu bốn chữ "sáng sớm ngày mai"...   một lớp nghĩa khác.
Bọn họ ở  đây một đêm... là  tiễn họ  Tây Thiên ?
Nghĩ kỹ  một chút, nếu Chu Nương Tử  mượn tay Trương Lợi Nô để tiễn họ lên Tây Thiên, cô   đầy đủ động cơ ―― Bọn họ giúp cô  đưa quan tài tới,   khả năng   bí mật của cô , từ đó  hỏng chuyện  của cô. Bọn họ mà sống... Chu Nương Tử sẽ hoang mang bất an.
Chỉ   c.h.ế.t mới giữ bí mật  vĩnh viễn.
Cho nên Chu Nương Tử  động cơ g.i.ế.c  diệt khẩu.
Cô  cố chấp sắp xếp bọn họ tới đây...  vẻ  cố sức.
Bạch Khởi sa sầm mặt.