Edit: Mèo
Fanpage: Góc tiểu thuyết của mèo đen
___
CHƯƠNG 111: TOAN NGHÊ VÀ CỬA ĐỒNG
Gió lạnh gào thét lướt qua, mặt nước sông băng che phủ cũng theo đám cự thú cuồn cuộn bốc lên, như hồng thủy ngập trời, ập về phía mấy bọn họ.
Sắc mặt Thiên Miên và Thiên Cẩm đồng loạt biến đổi, ánh mắt hiện rõ vẻ khó tin.
“Hàng trăm con Sương Hàn Thú cấp tám! Mau lui !”
Thiên Cẩm hô lên xong liền lập tức bỏ chạy.
Một con linh thú cấp tám còn thể miễn cưỡng giao đấu, nhưng đây là hàng trăm con, chẳng thể nào chống đỡ nổi!
Thiên Miên cũng theo bản năng lui , nhưng giữa lúc rút lui, chợt phát hiện Diệp Thanh Minh và Ngự Đan Liên vẫn còn nguyên tại chỗ.
Ánh mắt chợt trầm xuống, một dải lụa dài màu phấn hồng từ trong tay áo vút , quấn lấy đai lưng của Diệp Thanh Minh.
đúng lúc , Tạ Thanh Dư và Bạch Trì chắn mặt dải lụa, khiến nó chỉ thể cuốn lấy hai họ mà kéo về.
Còn Diệp Thanh Minh và Ngự Đan Liên, vô phương tương trợ.
Ngự Đan Liên cơn sóng dữ cuộn theo bầy hải thú rít gào ập đến, nhất thời hoảng loạn, liền nắm chặt lấy cổ áo của Diệp Thanh Minh.
Diệp Thanh Minh tránh, né, ánh mắt bình thản đối diện với sóng lớn ngập trời và vô cự thú đang lao tới, bốc lên quỷ khí ngùn ngụt.
Hắn nhận , tầng băng , còn huyền cơ khác!
Người của Hải Thần Tông, Bạch Trì lẫn Tạ Thanh Dư đều kinh hoàng tháo chạy.
Quá đúng lúc.
Diệp Thanh Minh nắm linh kiếm trong tay, ngay khi chuẩn c.h.é.m xuống thì, cảnh tượng mắt đột nhiên vặn vẹo.
Sóng dữ ngập trời phút chốc biến mất, đó, mặt xuất hiện một cánh cửa bằng đồng khắc đầy các loại thần thú.
Một kiếm vốn đủ sức c.h.é.m nát trăm con linh thú cấp tám bổ thẳng lên cánh cửa !
“Ùng—” Thanh đồng môn rung lên.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Khi Diệp Thanh Minh thu kiếm thì phát hiện cửa lưu dù chỉ một vết xước.
Diệp Thanh Minh: “……”
Hắn chậm rãi đầu, về phía tiểu sư đang gọn trong vòng tay .
Ngự Đan Liên khẽ ho khan:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-111-toan-nghe-va-cua-dong.html.]
“Thất sư … nơi là một gian bí cảnh mà đây và Tam sư vô tình tìm trong bí cảnh Trúc Cơ. Dù tác dụng gì lớn, nhưng vội vàng quá liền kéo đây.”
Vừa linh thú ập tới, đến cả hai vị Hóa Thần của Hải Thần Tông cũng vội vàng thoái lui.
Nàng cũng chẳng rõ vì Thất sư chạy kịp, nên mới vô thức mang trong gian .
Lúc , thấy linh kiếm trong tay , nàng giật nảy .
Thất sư … mạnh đến ?
Thực sự dám đối đầu một với hàng trăm con linh thú cấp tám?
Đây chính là quỷ tu ư?
Diệp Thanh Minh thu kiếm, ánh mắt dừng cánh cửa đồng mặt, mày khẽ chau .
Ngự Đan Liên vội :
“Cánh cửa mở , cũng thể xa, chỉ thể ở gần nó thôi.”
Diệp Thanh Minh thể cảm giác cánh cửa bất phàm.
“Long cửu tử, Kỳ Lân ngũ tử, Phượng ngũ sơ, và tám tầng huyết mạch Uyên Sồ...”
Diệp Thanh Minh khẽ , Ngự Đan Liên thì hiểu gì.
“Thất sư , đang tên những tên thần thú khắc cửa ?”
Diệp Thanh Minh gật đầu: “ thế. Cánh cửa vật phàm, đó điêu khắc các thần thú trong truyền thuyết.”
Ngự Đan Liên suy nghĩ một lát, bèn lấy Xá Lợi Hoàn, lắc nhẹ:
“Nếu đem thứ gắn lên cửa, các dị thú sẽ động đậy, nhưng đồng thời cũng sẽ thương khác.”
Diệp Thanh Minh cánh cửa một hồi, ánh mắt rơi xuống bức điêu khắc của Toan Nghê — một trong Chín đứa con của Rồng.
Lúc , Ngự Đan Liên cũng theo, chỉ tay :
“Sư , đây chẳng là tượng của chủ nhân bộ hài cốt chúng gặp đó ?”
Diệp Thanh Minh gật đầu, bỗng lấy mảnh xương của Toan Nghê thu đó từ trong nhẫn trữ vật.
Ngay khi mảnh xương rơi xuống đất, khí tức của nó gần như lấp đầy bộ gian nhỏ bé còn .
Chưa đầy một khắc, cánh cửa đồng liền tỏa ánh sáng màu lam nhạt.
Xương Toan Nghê chạm luồng ánh sáng liền lập tức hóa thành chất lỏng, hào khí.
Ngay đó, bức tượng điêu khắc Toan Nghê cửa đột nhiên mở mắt, nhảy phắt khỏi cánh cửa, lao thẳng về phía Ngự Đan Liên!