Sau một hồi hoang mang rối loạn.
Ngự Đan Liên phát hiện mấy con quỷ này hình như còn hoảng sợ hơn cả nàng?
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng trấn định, cẩn thận đánh giá đám quỷ trước mặt.
Tổng cộng có mười hai con.
Hai con bên trái chẳng hiểu sao cái lưỡi dài lại quấn lấy nhau thành một mớ, cứ “ô ô” kêu mãi mà không sao gỡ ra được.
Ba con chính giữa thì không ngừng đầu húc đầu vào nhau, hệt như bò nhìn thấy tấm vải đỏ vậy.
Bốn con bên phải thì ôm đầu ngồi thụp dưới đất, run như cầy sấy.
Ba con còn lại lơ lửng giữa không trung chụm lại với nhau, hợp sức muốn phá vỡ kết giới.
Những con quỷ này… sao chẳng giống như trong tưởng tượng của nàng gì hết vậy?
Con nào con nấy đều trông cứ… ngu ngu ngơ ngơ thế nào ấy.
Khóe miệng Ngự Đan Liên giật giật, rồi nàng thử thăm dò, cầm Xá Lợi Hoàn, rón rén bước lại gần bọn chúng.
Ở gần nàng nhất là hai con bị quấn lưỡi kia.
Nàng mới vừa tiến tới, hai con quỷ ấy đã vội vàng chia ra chạy hai hướng.
Nhưng vì lưỡi bị buộc lại, chúng liền bị lực quán tính làm cho đụng vào nhau cái bốp.
Ngự Đan Liên lập tức hưng phấn, lại bắt đầu đuổi mấy con quỷ khác.
Bọn quỷ cứ như chuột thấy mèo, nàng vừa tới gần đã kêu la rồi bỏ chạy trối chết, tán loạn như ong vỡ tổ.
Ngự Đan Liên cười lớn, cười nhạo đám oan hồn đáng thương kia.
Diệp Thanh Minh: “…” Nhìn cái bộ dạng chưa từng thấy việc đời ấy kìa.
Hắn khẽ thở dài, nhàn nhạt nói: “Tiểu sư muội, chớ nên ham chơi, trời sắp sáng rồi, mau tập trung tu luyện đi.”
“Anh Linh Cổ có thể giúp muội tụ âm khí, hấp thu quỷ khí, muội phải dẫn quỷ khí nhập vào đan điền. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được để nó xâm nhập vào thần thức.”
Nghe lời Diệp Thanh Minh, Ngự Đan Liên liền lắc mạnh Anh Linh Cổ trong tay.
“Thùng thùng thùng!” tiếng trống trong trẻo dễ nghe vang lên.
Đám oan hồn vốn đang hỗn loạn cũng dần yên lặng lại, đứng lặng xung quanh nàng.
Âm khí dày đặc từ trên thân chúng tỏa ra, hội tụ quanh Anh Linh Cổ, rồi lại men theo đôi bàn tay cầm trống của Ngự Đan Liên, chảy vào kinh mạch của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-86-diep-doan-doan-nguoi-di-ra-day-cho-ta.html.]
Ngay khoảnh khắc âm khí nhập thể, Ngự Đan Liên liền cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Nhưng nàng không dám lơi lỏng, lập tức dẫn âm khí vào đan điền.
Luồng âm khí kia ngưng tụ lại trong đan điền của nàng, đầu tiên là xoay quanh hỏa linh căn nhỏ xíu như một cây non kia, cuối cùng ngưng tụ lại ngay bên cạnh hỏa linh căn, rồi mọc ra một mầm cây nhỏ đen kịt.
Ngự Đan Liên hơi sững sờ.
"Tiểu sư muội, làm rất tốt, tiếp tục đi."
Nàng hít sâu một hơi, tập trung tinh thần, khẽ lắc Anh Linh Cổ.
Trong tiếng “thùng thùng thùng”, một tia sáng le lói chiếu xuống từ nơi xa.
Bức tường đen bao quanh nàng biến mất hoàn toàn.
Những quỷ hồn vừa bị thu hút tới kia cũng nháy mắt bừng tỉnh.
Chúng đồng loạt liếc nhìn Ngự Đan Liên.
Chỉ một giây sau, đám quỷ hồn đã điên cuồng bỏ chạy tứ tán.
Âm khí vơi đi, Ngự Đan Liên cũng thu chiếc Anh Linh Cổ lại, quay sang nhìn Diệp Thanh Minh.
"Thất sư huynh, bây giờ muội đã đạt đến cảnh giới nào rồi?"
Diệp Thanh Minh quan sát Ngự Đan Liên, ánh mắt hiện lên vài phần tán thưởng.
Đúng như hắn dự đoán, tiểu sư muội là quỷ tu trời sinh.
Nàng là người sống, vậy mà khi tiếp xúc với âm khí lại chẳng hề xuất hiện triệu chứng bất thường nào, khuôn mặt vẫn trắng trẻo hồng hào, đôi mắt đen láy như ngọc lưu ly đen, trong trẻo sáng ngời.
"Xem như đã nhập môn rồi. Với tốc độ này, chưa đầy một tháng nữa, muội có thể trở thành quỷ binh."
"Trời sáng rồi, hôm nay tu luyện đến đây thôi. Về nghỉ ngơi trước, mai quay lại."
Ngự Đan Liên khẽ gật đầu. Ngay sau đó, hai chân nàng đột nhiên rời khỏi mặt đất.
Y phục sau gáy bị Diệp Thanh Minh xách lên, nàng bị nhấc bổng như một chú gà con.
Chớp mắt, nàng đã trở về Diệp phủ. Chân nàng còn chưa kịp chạm đất thì bên ngoài đã vang lên tiếng la lớn:
"Diệp Đoàn Đoàn! Diệp Đoàn Đoàn! Ngươi ra đây cho ta!"