Luồng khí tức đó xa xăm, nặng nề, không thể kháng cự, lao thẳng vào thần thức của nàng.
Ngay lúc này, đôi mắt của Ngự Đan Liên lóe lên một tia sáng vàng.
Tia sáng vàng đó chỉ xuất hiện thoáng qua, nhưng lại khiến luồng khí tức xâm nhập kia lập tức biến mất.
Diệp Thanh Minh đang chăm chú nhìn bộ xương thú dường như nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Ngự Đan Liên.
Nhưng ngay khi ánh mắt hắn chạm đến khuôn mặt nàng, tia sáng vàng trong mắt nàng đã biến mất.
Ngự Đan Liên cũng hơi mơ màng nhìn lại hắn: "Thất sư huynh?"
Vừa rồi nàng có một thoáng mất đi ý thức, trước mắt tối sầm lại, khi mở mắt ra đã thấy Diệp Thanh Minh đang dùng ánh mắt thăm dò nhìn chằm chằm nàng.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Thanh Minh bước tới trước mặt nàng, đột ngột vươn hai ngón tay chạm lên mi tâm nàng.
Ngự Đan Liên không né tránh, chỉ nghi hoặc nhìn hắn.
"Đừng kháng cự."
Ngay sau đó, Ngự Đan Liên cảm thấy một luồng quỷ khí men theo ngón tay Diệp Thanh Minh chảy vào trong thức hải của nàng.
Hỏng rồi!
Trong thức hải của nàng vẫn còn có một tên ma tu, liệu có bị phát hiện không?
Nàng hoảng hốt trong chốc lát, rồi lại thấy cũng không có gì phải hoảng cả.
Ờm, thất sư huynh vốn là quỷ tu mà.
Cho dù hắn có phát hiện ra trong thức hải nàng có tàn hồn ma tu thì sao chứ?
Biết đâu hắn còn có thể giúp nàng đuổi tên ma tu đó ra sớm thì sao!
Không phải là nàng không muốn báo đáp ân cứu mạng đâu.
Chỉ là nàng cảm thấy tên ma tu kia ở trong đầu mình, không có chút riêng tư nào cả.
Ngay cả phu thê cũng cần có không gian riêng tư nữa là.
Huống chi đó còn là một tên ma tu xa lạ.
Ngự Đan Liên hoàn toàn không chống cự, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Thanh Minh, mong ngóng hắn phát hiện ra tên ma tu kia.
Luồng quỷ khí lượn một vòng trong thức hải của Ngự Đan Liên, nhưng lại chẳng phát hiện được gì.
Diệp Thanh Minh rút luồng quỷ khí đó về, tay cũng hạ xuống.
Kỳ lạ thật, vừa rồi hắn rõ ràng cảm giác được khí tức của tiểu sư muội thay đổi mà.
Là ảo giác sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-97-xuong-so-cua-toan-nghe.html.]
Dù không tìm thấy gì, Diệp Thanh Minh vẫn quyết định hỏi thử.
"Tiểu Đoàn Đoàn, vừa rồi muội có cảm thấy chỗ nào không ổn không?"
Ngự Đan Liên nghe vậy, đáy mắt thoáng qua một tia thất vọng.
Xem ra thất sư huynh cũng không phát hiện ra tên ma tu kia.
Có khi tên ma tu đó còn mạnh hơn đại sư huynh ấy chứ.
Thôi kệ, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
Nàng vẫn nên không nói gì thì hơn.
Ngự Đan Liên lắc đầu nói: "Không có."
Diệp Thanh Minh thở phào, rồi lại tiếp tục dọn bớt tuyết trên bộ xương thú dưới đất.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Chẳng mấy chốc, bộ xương thú đã gần như hoàn toàn lộ ra.
Bộ xương thú này hình thù rất kỳ quái, chẳng giống hổ mà cũng chẳng giống sư tử.
"Đại sư huynh, đây là cái gì vậy?"
Diệp Thanh Minh gõ nhẹ lên bộ xương, âm thanh trong trẻo vang lên.
"Có vẻ là xương cốt của một con Toan Nghê."
"Toan Nghê?"
"Ừ. Trong truyền thuyết Long sinh cửu tử, con thứ năm chính là Toan Nghê."
Diệp Thanh Minh chăm chú nhìn bộ xương thú như bạch ngọc này, ánh mắt dần trở nên trầm ngâm.
"Xem ra bí cảnh thượng cổ này không phải bí cảnh thượng cổ bình thường đâu."
"Ở tu tiên giới, Long sinh cửu tử chỉ có thể tìm thấy ghi chép trong cổ tịch mà thôi."
"Vậy mà bí cảnh thất lạc ở nhân gian này lại có xương cốt của Toan Nghê. Hơn nữa, nhìn qua bộ xương này ước chừng đã được chôn vùi ở đây mấy vạn năm rồi."
Long sinh cửu tử.
Chẳng phải đó là Thần thú sao?
Phải biết rằng, trong tu tiên giới, linh thú cao nhất chỉ là cấp mười mà thôi, mà linh thú đạt đến cấp mười mới có thể hóa hình thành người, còn thần thú thì vừa sinh ra đã có thể hóa hình, vượt trên mọi linh thú.
Mà đại sư huynh lại nói bộ xương thần thú này đã bị chôn vùi ở đây mấy vạn năm.
Vậy thì tại sao tàn hồn của tên ma tu ở trong thức hải nàng lại xuất hiện trong bí cảnh này?
Chẳng lẽ hắn là một tên ma tu từ mấy vạn năm trước?
!!!